Sáng sớm.
Theo đúng với nghi lễ thì Vi Vũ và Lạc Kỳ sẽ không gặp nhau cho đến khi bước vào lễ đường. Vậy nên từ sáng sớm, anh đã mặc âu phục để đến mộ của cha mẹ tại Nam Kinh, còn Lạc Kỳ sẽ được đưa đến phòng trang điểm chuẩn bị.
Anh mang theo ba bó hoa hồng trắng, cho cha mẹ, và cho cả mẹ của Vu Vi Khởi. Ngày hôm nay là ngày vui của anh, chỉ tiếc rằng họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn thấy. Anh diện âu phục rất đẹp, mái tóc đen được vuốt lên để lộ vầng trán cùng với đôi lông mày rậm, gương mặt anh tuấn. Anh mỉm cười, chỉ mong họ ở trên cao có thể chứng giám, rằng tình yêu của anh và Lạc Kỳ sẽ đi cùng với thời gian và năm tháng.
Lạc Kỳ ở trong phòng trang điểm, được các chuyên gia tận tình chăm sóc, người thì make up đánh son, người thì làm tóc cài hoa lên đầu. Cửu Mộc Hi trông cô xinh tựa công chúa, không nhịn được mà thốt lên khen ngợi.
"Cô xinh lắm luôn đấy!"
"Cảm ơn cô."
Cô hồi hộp, tim đập thình thịch chờ đến khi được bước chân đầu tiên trên thảm đỏ đến lễ đường. Lúc ấy cô sẽ được nhìn thấy, chú rể đẹp trai nhất đời mình, nở nụ cười ngọt ngào thuộc về riêng cô.
Bó hoa cưới được mang đến đặt bên cạnh. Nhìn thật kĩ mới thấy, trong mỗi một đoá hoa hồng đỏ đều có một viên kim cương sáng lấp lánh. Cửu Mộc Hi thật sự ngưỡng mộ, chỉ mong rằng bản thân cũng tìm được một nửa như thế.
Lúc nhân viên trong lễ cưới vào thông báo đã đến giờ lành, Lạc Kỳ đột nhiên không giấu nổi sự nôn nóng mà đứng bật dậy. Thấy mọi người nhìn mình, cô mới xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống. Cô cầm hoa cưới lên, mỉm cười híp cả mắt rời khỏi phòng trang điểm để đến chỗ cử hành hôn lễ. Hít thở một hơi, cánh cửa lớn vừa mở ra thì tiếng nhạc đã vang lên.
Là bài hát Beautiful In White.
Khoé mắt cô ươn ướt, môi mỉm cười bước từng bước đầu tiên trên thảm đỏ trải đầy hoa, vẽ ra cảnh tượng đẹp như truyện cổ tích. Cô đã thấy anh rồi. Người đàn ông mà cô yêu đang đứng ở đối diện, trên bục chờ cô đến gần. Những giai điệu đầu tiên của bài hát vang lên, không gian trong nhà hàng dần dần hoà quyện vào bản nhạc tình ca lãng mạn.
Cô không biết rằng, người đàn ông ấy lúc này ở phía xa cũng đã khóc. Nước mắt anh lặng lẽ rơi, hốc mắt đỏ bừng bừng, nóng cả lên. Lạc Kỳ dần hiện rõ ràng trước mặt, anh không dám tin đây là sự thật. Cô mặc váy cô dâu rất đẹp, rất diễm lệ cầm bó hoa cưới đính kim cương. Hai người nhìn nhau, tình bể tình.
Tiếng nhạc du dương trầm bổng. Khoảnh khắc Vi Vũ đưa tay ra nắm được tay của Lạc Kỳ, đoạn điệp khúc huyền thoại của nhạc cưới vang lên trong khán phòng trang trọng.
So as long as I live I'll love you
Will have and hold you
You look so beautiful and white.
Hai người cười trong những giọt nước mắt hạnh phúc ngập tràn bờ mi. Vi Vũ nắm tay cô rất chặt, rất chặt. Anh dìu cô bước đến bên cạnh mình. Lẽ ra nghi thức tiếp theo phải là lời tuyên thề. Nhưng Vi Vũ không kìm được trước vẻ đẹp này, ôm eo Lạc Kỳ hôn ghì lên môi cô. Cả khán phòng như hô hoán, tận hưởng cảnh tượng ngọt ngào như một thước phim lãng mạn.
Cửu lão gia nheo mắt cười, thật tâm chúc phúc cho đôi giai ngẫu. Ông nghiêm giọng, bắt đầu gọi tên Vi Vũ.
"Vu Vi Vũ! Con có bằng lòng cưới Lý Lạc Kỳ làm vợ? Dù cho có ốm đau bệnh tật, xinh đẹp hay xấu xí, giàu sang hay nghèo khó, sống chết vẫn chung đường hay không?"
Vi Vũ nhìn thẳng vào mắt của Lạc Kỳ, trả lời ngay.
"Con đồng ý!"
Đến lượt Lạc Kỳ, câu hỏi cũng được lập lại như thế, và đương nhiên cô cũng đáp lời rất nhanh. Hai người nắm tay nhau mỉm cười, sau đó tiến hành trao nhẫn cưới, rót rượu cưới. Tiếng vỗ tay dâng lên mỗi lúc một lớn, trong lòng anh và cô lại khó mà giấu nổi cảm xúc hạnh phúc đến vỡ cả tim.
Hôn lễ kết thúc trong êm đẹp và ngọt ngào.
Vi Vũ uống say rồi. Ngày hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời của anh, nên gặp ai anh cũng vui vẻ tiếp rượu. Lúc anh vào phòng tân hôn, thấy Lạc Kỳ ngồi e thẹn trên giường, đôi gò má đã đỏ hây hây của anh càng thêm ửng lên. Anh bước đến, bất ngờ đè cô ngã xuống giường. Mái tóc đen dài xoã bung ra trên đệm đỏ nhung. Cô có hơi hoảng hốt, nhưng men rượu trên người anh ập đến làm cô cũng như say theo.
Anh cười, thật sự đã say.
"Kỳ Kỳ... Anh... Thấy vui. Anh thật sự rất vui."
Lạc Kỳ mỉm cười, giúp anh nới lỏng bớt cúc áo ra, còn giúp anh cởi áo khoác ngoài. Thân áo sơ mi trắng ở hai bên bắp tay hơi nhô lên, thân hình của anh vẫn đẹp hoàn hảo như vậy. Anh nhìn cô, chỉ nhìn như vậy bằng gương mặt tuấn tú và đôi gò má đỏ hồng vì say rượu.
Cô chủ động hôn anh. Nụ hôn nồng nàn, có mùi hương nồng nhiệt của rượu vang và dư vị ngọt ngào của hạnh phúc. Môi lưỡi quấn quýt nhau, tiếng xột xoạt cởi quần áo bắt đầu xuất hiện. Vi Vũ cất giọng trầm, hơi thở nóng hổi phả vào tai Lạc Kỳ.
"Chúng ta động phòng thôi."
Cô e thẹn như một đoá hoa vừa chớm nở giữa hừng đông bừng sáng, nép mình vào bờ vai rắn rỏi của anh. Hơi thở anh đều đều, nhưng vài giây sau khi cởi được áo lót của cô thì lại trở nên rất vội. Anh vẫn luôn thích nâng niu cô như vậy, gặp được đồi núi tuyết giống như tìm được nơi giải nhiệt mùa hè, vùi mình vào trong đó mà tận hưởng. Lạc Kỳ khẽ ngâm nga, cảm giác dễ chịu đến miên man này làm cô ngây ngất.
Vi Vũ đặt tay mình xuống dưới, chạm vào đoá hoa ươn ướt vị mù sương.
"Kỳ Kỳ! Có thích làm ở sân thượng không?"