Vi Vũ đờ đẫn, cả người suýt nữa đổ sụp vì những lời nói này. Hạ Duy đứng ở ngay bên cạnh đưa tay ra, anh phải dùng sức dựa vào. Đến cả anh còn không thể chịu nổi sự đả kích này, thì làm sao một người đã trải qua đau đớn như Lạc Kỳ có thể chấp nhận được?
Anh đưa tay lên vuốt mặt, ngửa cổ lên trần nhà che đi đôi mắt đẫm lệ của mình. Đôi môi mím lại, run run kìm nén sự nghẹn ngào.
Sau khi Lạc Kỳ được đưa đến phòng bệnh, Vương Dịch Đình cũng đã theo sự sắp xếp của Vi Vũ mà tìm cho cô các dịch vụ và y tá bên cạnh. Có điều lúc anh nhìn thấy y tá, lại không cho cô ấy đến gần cô mà lại đuổi ra ngoài. Anh đứng bên cạnh giường, nhìn Lạc Kỳ đang nằm yên ở đó, hai mắt nhắm nghiền lại. Anh vẫn nhớ rất rõ những giọt nước mắt khẩn cầu của cô, nhớ đến tiếng gọi yếu ớt của cô.
Điều bây giờ mà anh cảm thấy khó khăn nhất, chính là việc nên giải thích với cô thế nào về cái thai trong bụng.
Được nửa tiếng đồng hồ sau khi hết thuốc mê, Lạc Kỳ đã tỉnh lại. Điều đầu tiên mà cô cảm nhận được chính là cơn đau từ bụng dưới truyền đến. Tại sao đã thoát khỏi nơi đó rồi mà cô vẫn ám ảnh không ngừng như vậy? Trần nhà màu trắng, mùi thuốc y tế xộc vào mũi vô cùng khó chịu. Vi Vũ ngồi ở bên cạnh, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô. Lúc anh thấy cô mở mắt, thật sự rất muốn thốt lên nhưng lại không nói ra được. Cổ họng anh nghẹn lại, khô khốc.
"Vi Vũ?"
Anh hé môi, khó khăn nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo.
"Anh đây!"
Giọng anh nhẹ bâng, nhẹ đến mức phải nhờ sự yên tĩnh của căn phòng này mới có thể nghe rõ được. Lạc Kỳ đột nhiên mở to mắt kinh hãi, tiêu cự trong đôi mắt đều dồn hết vào phần dưới thân của mình. Cô đưa tay sờ lên bụng, sau đó lại quay sang nhìn anh.
"Con? Con của chúng ta? Anh có cứu nó không? Vi Vũ?"
Vi Vũ nhìn cô nghẹn lời, đôi môi hé ra nhưng không thể nói được. Lạc Kỳ nhìn anh, vừa hoài nghi vài phần nhưng cũng vừa nhận ra được, mình thật sự đã mất đi sinh mạng bé nhỏ trong bụng. Khoảnh khắc này đến quá đột ngột, lại ra đi quá tàn nhẫn khiến cô hoàn toàn rơi vào bế tắc. Nhận ra mình mang thai còn chưa được hết một ngày, vẫn chưa kịp cùng anh chia sẻ niềm vui.
Vậy mà giờ đây, cô lại tận mắt chứng kiến sinh mệnh ấy rời xa mình, rời xa thế giới này.
Nước mắt trào ra, những lúc như thế này tâm trạng của Lạc Kỳ càng trở nên tồi tệ hơn nữa. Cô nức nở. Tay bấu chặt xuống đệm, cắn môi khóc.
"Con của chúng ta... Con, của chúng ta."
Vi Vũ đặt tay mình lên tay cô, thở ra một hơi rồi bước đến dìu cô ngồi dậy ôm chặt vào lòng. Giọng anh nhẹ nhàng.
"Em đang nhiễm phong hàn, đừng kích động."
Lạc Kỳ lắc đầu, sau đó lại ngước lên nhìn anh hỏi.
"Có phải anh gạt em không? Anh đang gạt em đúng không?"
Vi Vũ đơ người, nhìn Lạc Kỳ bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, nói năng lung tung giống như người ngớ ngẩn.
"Anh đưa em đi gặp con đi! Vi Vũ! Đưa em đi gặp con đi mà!"
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, làm kim đang ghim trên tay ấn mạnh khiến máu chảy ngược.
"Kỳ Kỳ! Bình tĩnh nghe anh nói!"
"Vi Vũ! Anh đưa em đi gặp con chúng ta đi mà!"
"Kỳ Kỳ!"
"Vi Vũ! Vi Vũ à!"
"Kỳ Kỳ! Con mất rồi! Con đã mất rồi!"
Anh nói rồi ôm chặt lấy Lạc Kỳ, cô cũng đã không còn sức để vùng vẫy nữa, nước mắt lặng lẽ rơi.
Sau khi nhận thức được rằng những chuyện vừa xảy ra là thật, sức khoẻ của Lạc Kỳ lại càng thêm nghiêm trọng. Cô bỏ mặc Vi Vũ đang ngồi bên cạnh lau tay lau mặt cho mình, chỉ thừ người như vậy không nói năng gì. Sau khi xong xuôi, cô được đặt nằm xuống như một con rối.
Vi Vũ muốn nói gì đó, nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì mà nằm xoay lưng lại với anh.
Anh im lặng. Thấy không có động tĩnh gì mới đứng dậy đi ra ngoài. Vương Dịch Đình đứng ở ngay ngoài cửa, dường như đã đợi anh khá lâu.
"Tình hình của cô ấy thế nào? Vẫn không chịu ăn uống sao?"
Vi Vũ nhìn anh ấy, ánh mắt chỉ có một màu đen tĩnh lặng. Biết mình đã tỏ rõ thái độ quan tâm quá mức, Vương Dịch Đình ho một tiếng rồi nói.
"Cú sốc này cần thời gian để vượt qua, cậu nên ở bên cạnh động viên cô ấy. Còn nữa, chuyện giữa cậu và Vu Vi Khởi tốt nhất đừng kéo cô ấy vào."
Câu nói này của anh ấy, giống như vô tình kích động đến tâm trạng tồi tệ của Vi Vũ. Hai người bất ngờ chạm ánh mắt nhau. Anh cất giọng chất vấn.
"Cậu dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi và cô ấy?"
Vương Dịch Đình đảo tròng mắt một lúc mới lại nhìn thẳng vào anh.
"Trên cương vị là một người bạn, tôi muốn cậu được hạnh phúc. Ngoài ra còn có cương vị là một bác sĩ, tôi muốn bệnh nhân của mình được điều dưỡng thật tốt về mặt tinh thần."
Anh cười khẩy một tiếng.
"Bác sĩ? Bệnh nhân? Chúng ta đã quen biết nhau gần 10 năm rồi, cậu đừng cho rằng tôi không nhìn ra được cậu đang muốn điều gì?"
Vương Dịch Đình nhìn anh, ánh mắt đột nhiên chuyển từ trạng thái nhẫn nại sang kiên quyết. Vốn dĩ chuyện giữa anh và Vu Vi Khởi ngay từ đầu đã quá phức tạp, một người như Lạc Kỳ dù có muốn xen vào giúp đỡ thì cũng vô ích, ngược lại còn liên lụy ít nhiều. Anh ta và tên Giang có qua lại làm ăn với nhau, nhiều lần bị anh và cô làm hỏng kế hoạch đã không hài lòng. Đối phó anh thì khó, nhưng với một cô gái như Lạc Kỳ thì có rất nhiều cách.
Bây giờ hậu quả đã rành rành ra đó. Vương Dịch Đình đương nhiên càng khẳng định chính vì anh quá để tâm đến anh trai mình mà làm cô bị liên lụy.
"Tôi có muốn hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng nếu cậu thật sự yêu cô ấy, thì điều tốt nhất mà cậu nên làm, là bảo vệ cô ấy. Một người con gái còn đang ở thời kì đỉnh cao danh vọng như vậy, chỉ vì bên cạnh một người không xứng mà chịu khổ đau thì rất phí nhoài thanh xuân."
"Im miệng!"
Vi Vũ nhất thời bị đả kích, không kìm chế được mà vung tay đấm vào mặt Vương Dịch Đình. Hạ Duy đi mua cơm vào, nhìn thấy cảnh này lập tức chạy đến can ngăn.
"Vu tổng! Vu tổng à! Anh bình tĩnh một chút! Ở đây là bệnh viện đừng nên đánh nhau!"