"Cái gì? Gần đây mấy khu nhà ổ chuột đều không muốn nhận hàng?"
Tên Giang vừa nghe được mấy lời nói ấp úng của đàn em xong thì đã muốn đập luôn điện thoại. Dạo trước Vu Vi Khởi có liên lạc với hắn, bảo hắn ngưng ngay các hoạt động nhận hàng để tránh bị nhìn ngó. Vậy mà hắn không nghe, kết quả hàng nhập về tuy không nhiều nhưng cũng không có chỗ tiêu thụ.
Hắn ta cúp máy, chửi thề một tiếng rồi mở ti vi lên xem. Lúc này, trên màn hình là ảnh của Vi Vũ bắt tay với Cửu lão gia, cùng nhau hợp tác trong chiến dịch phòng chống ma túy. Vu Vi Khởi có bảo hắn ta ngưng nhận hàng, nhưng lại không nói rõ lí do nào khác ngoài việc sợ cảnh sát nhìn ngó. Bây giờ thì hắn biết rồi, hoá ra sự việc lại bắt đầu đến từ phía của Vi Vũ.
Một người từ Vô Tích đến Nam Kinh chỉ có vài ngày lại muốn làm khó dễ hắn, hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện làm ăn của hắn. Hàng bây giờ từ nước ngoài nhập vào khó khăn, hắn chỉ vừa nhập một ít đã không thể tiêu thụ. Bây giờ biết người đứng sau là Vi Vũ, tên Giang đó mới nhớ ra Vu Vi Khởi và anh cùng họ. Anh ta không nói rõ quan hệ giữa hai người là gì, chỉ là không đặt nặng cũng không xem nhẹ. Lần trước thuê sát thủ dằn mặt, anh ta cũng chỉ dặn là cảnh cáo nhưng lại ra tay quá lố. Tên sát thủ đó cũng đã xong đời, bị người của Vu Vi Khởi đánh gãy tay rồi đẩy ra biên giới.
"Mày gọi Vu Vi Khởi đến đây!"
Tên đàn em nghe thấy ngữ khí này của Giang, có chút ngạc nhiên. Mặc dù thấy hắn đang giận nhưng cũng không quên nhắc nhở.
"Đại ca! Anh ta là người góp nguồn vốn lớn vào các lô hàng, đừng nên đắc tội."
Hắn quay phắt sang nhìn, tên đàn em mặt mũi liền trắng bệch cúi gằm xuống chờ ăn tát. Vậy mà tên Giang kia không nói gì, cầm bao thuốc cùng bật lửa đứng dậy bỏ đi, chủ động tìm Vu Vi Khởi.
Anh ta lúc này đang ngồi ở nhà, rất thong thả nhìn ngắm mấy cô em đang múa may quay cuồng trước mặt. Bỏ tiền ra mua vui, nhưng trong lòng Vu Vi Khởi chỉ toàn nhìn thấy hình bóng của Lạc Kỳ. Vẫy tay gọi qua loa một người đến ngồi bên cạnh, anh ta nâng cằm cô gái kia lên, cong mắt cười.
"Nói! Nói là anh ra đường để xe tông đi! Còn không thì đập đầu tự sát! Tôi sẽ đau lòng vì anh!"
Cô gái kia ngớ ngẩn nhìn. Không hiểu rằng Vu Vi Khởi đang bị gì, đột nhiên lại xúi giục cô ta trù ẻo mình như vậy. Đương nhiên cô ta không dám hé răng nói như thế, vì khẩu khí độc miệng này chỉ có ở trên người của Lạc Kỳ.
Vu Vi Khởi nghiêng đầu chờ đợi, chỉ thấy cô gái kia ấp a ấp úng. Anh ta liền mất hứng thú đẩy mạnh một cái, cô ta suýt nữa bổ nhào xuống đất. Gọi một người khác nữa đến, cô gái đó nét mặt cũng khá xinh, và dĩ nhiên không cần đợi anh ta lập lại cũng tự biết mình làm gì. Cô ta hắn giọng một tiếng, hai mắt đảo qua đảo lại.
"Anh... Anh ra đường để xe tông đi! Còn không... Không thì..."
Vu Vi Khởi lắc đầu, sắc mặt trở nên khó coi sau đó kéo cổ tay cô gái đó đứng dậy đẩy ra xa mình. Âm điệu của anh ta không gắt gỏng, nhưng đủ lạnh để làm người ta thấy sợ.
"Cút ra ngoài đi! Toàn một lũ ăn hại!"
Lúc này, tên Giang ở bên ngoài đi vào nhìn đám gái xinh ủ dột đi ra, bước đến gần chỗ của anh ta cười khẩy một tiếng.
"Anh Vu hôm nay có thú vui lạ nhỉ? Lại thích nghe người ta mắng mình?"
Anh ta lườm một cái ngồi xuống, sau đó tên Giang cũng thong thả ngồi, liền có người đến lấy một điếu thuốc ra, châm lửa giúp.
"Không phải ai cũng nói được thế đâu! Chỉ là người đó là hoa trong chậu, còn là hoa có gai, có độc."
Tên Giang bật ra một tràng cười ha hả.
"Trên đời này còn có cô gái nào mà anh Vu không ăn được nữa à?"
"Là người bên cạnh Vu Vi Vũ?"
Anh ta nhìn tên Giang. Đột nhiên nhớ ra không hiểu tại sao hắn ta lại đến đây tìm mình. Bình thường cả hai chỉ gặp nhau bàn chuyện làm ăn, nhưng hôm nay anh cũng đã dặn dò không được lấy hàng về bán. Anh ta hé môi, một làn khói trắng bên trong từ từ bay ra, lượn lờ rồi mất hút.
"Đến đây có chuyện gì?"
Tên Giang nhớ đến việc hàng mình lấy về không tiêu thụ được thì lại muốn điên lên. Hắn ta không nhịn được đập bàn một cái.
"Mẹ nó! Anh bảo tôi không nhận hàng về là vì không muốn dính dán đến Vu Vi Vũ phải không? Nó là em của anh chứ gì?"
Vu Vi Khởi nhìn hắn ta, ánh mắt trầm tĩnh. Những lúc anh ta không bỡn cợt hay trăng hoa mà chỉ tĩnh lặng như vậy, thật sự có vài nét với Vi Vũ.
"Đừng nóng. Tôi không gấp thì anh gấp cái gì? Chuyện lần này cảnh sát cũng đã nhúng tay vào, tôi không nói thì tự anh cũng phải nhìn ra mức độ nghiêm trọng của nó."
Tên Giang có vẻ không hài lòng, nhưng mấy lời lí lẽ này hắn ta thật nghe không lọt tai. Một người suốt ngày chỉ biết làm việc theo cảm tính lại nóng nảy như hắn ta, vốn không nói được lời dễ nghe nào.
"Vì nó là em của anh, nên anh nói mới dễ nghe như thế. Nếu là tôi, tôi đã bắn bỏ rồi!"
Vu Vi Khởi lập tức nhìn tên Giang sắc lẹm như dao, giọng nói tuy lạnh nhưng rõ ràng như đang cảnh cáo.
"Tôi cấm anh xen vào chuyện riêng tư của tôi, đặc biệt là động đến Vu Vi Vũ. Nếu có ra tay, thì cũng là do tôi làm."