"A... Ách..."
Lạc Kỳ không còn sức để lắc lư trên người Vi Vũ nữa, cơ thể cũng từ từ mà mềm oặt. Anh trở mình, nơi giao hợp vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu mà ấn cô nằm xuống ghế. Đột nhiên di chuyển, đoá hoa lại càng bị con ong kia hút lấy hút để mật hoa, hai bên quấn chặt nhau không rời.
Cô vùi mặt vào vai anh, nức nở rên rỉ. Lần này anh giống như mất đi kiểm soát, lại bị cô hút chặt khiến vầng trán đẫm mồ hôi. Anh đã rất ẩn nhẫn, thi thoảng phải dừng lại mấy lần ép mình khoan hãy bắn ra.
"Kỳ Kỳ! Muốn bẻ gãy nó sao? Còn kẹp chặt như vậy?"
"Ưm không..."
Vi Vũ cũng biết lát nữa cô phải xuống xe, nên muốn giữ lại cơ thể cô sạch sẽ một chút. Thế là mặc dù đang rất mất bình tĩnh, anh vẫn phải nhận nhịn không xuất mà rút ra. Cô thở hỗn hển, ngực phập phồng lên xuống vẫn chưa đủ tỉnh táo sau cơn mê loạn. Anh chỉnh trang lại áo quần, cũng giúp cô sửa lại váy áo rồi nói.
"Lát nữa về sẽ tính với em."
Dang tay ra, Lạc Kỳ được anh kéo vào lòng mình. Quả nhiên như dự đoán của Hạ Duy, phải đến tận 7 giờ 30 phút xe mới bắt đầu được lưu thông, đường cao tốc thoáng hơn một chút để di chuyển. Anh ta tăng tốc về nhà, về đến nơi thì đã hơn 8 giờ một chút.
Anh ta đã giúp anh thu dọn hành lý, hơn nữa từ lúc anh nhập viện đã luôn túc trực không rời. Nên khi vừa xuống xe, anh đã bảo.
"Cậu vất vả rồi! Nghỉ phép hết ngày mai rồi vào làm lại!"
"Dạ! Cảm ơn Vu tổng!"
Lạc Kỳ đi cùng anh vào nhà. Mặc dù lúc nãy hoan ái chưa đến 1 tiếng đồng hồ, nhưng chân cô cũng đã không đi vững. Vi Vũ cũng biết cách xoa dịu, nên tạm thời vào bếp nấu chút đồ ăn nhẹ cho cô. Về lại căn nhà này vẫn là thích nhất, vì ở đây anh và cô có rất nhiều kỉ niệm.
Cô vừa ăn xong, Vi Vũ lại nổi thú tính muốn chiếm đoạt mà bế cô đi thẳng lên phòng. Lần này ở trong phòng thoải mái hơn, dù sao nhà cũng chỉ có hai người. Anh không cần khoá cửa, đặt cô xuống giường đã cởi sạch quần áo của đôi bên. Lạc Kỳ ngồi dậy hôn anh, anh đương nhiên không thể chối từ mà cuồng nhiệt đáp lại. Cô thoáng nhớ đến lúc mình đứng nhìn anh từ bên ngoài, ở phòng hồi sức cấp cứu, nhớ đến lúc được anh ân cần chăm sóc.
Nếu như không phải anh mạng lớn tai qua nạn khỏi, thì giờ này cảnh đẹp ngày vui đã không dễ dàng có được. Cô nhắm mắt, ngã lưng xuống cảm nhận Vi Vũ đang nâng niu cơ thể của mình.
"Ưm..."
Anh nâng chân cô lên, quay mặt sang một bên hôn lên mắt cá chân cô. Dị vật được đưa vào, Lạc Kỳ bị nảy lên một cái, đồi tuyết nhấp nhô thu hút tầm nhìn của Vi Vũ. Anh không thể nhịn được, cúi xuống gặm lấy trái anh đào nhỏ xinh.
"A... Á..."
Từng động tác lúc dịu dàng lúc cuồng dã, nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm cô thấy đau và khó chịu. Anh đẩy sâu vào bên trong, sự sung sướng đến tê dại làm anh phải kêu lên.
"A! Sướng quá..."
Lạc Kỳ xấu hổ, gò má ửng hồng, đôi mắt ẩn chứa xuân tình mờ mịt. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chân được nâng lên cao để nơi đó dễ dàng khít chặt.
"Ha... Thoải mái..."
Vi Vũ nheo mắt cười, hài lòng vô cùng khi thấy cô hưởng thụ như vậy. Anh ưỡn ngực, ra sức thúc đẩy làm cô bắt đầu thần hồn điên đảo. Hai tay cô bấu víu lung tung, hết bám vào vai anh lại siết chặt lấy ga giường. Bên ngoài thổi gió, hai người trong phòng cuồng nhiệt mướt mát mồ hôi.
Trải qua một lần cao trào, chân của Lạc Kỳ run lên, còn chưa ổn định đã bị anh xoay người lại. Cô rất hốt hoảng mỗi khi anh làm tư thế này, không phải vì nó không tốt, mà là vì nó quá khoái lạc.
"Ưm... Không... Á..."
Vi Vũ đẩy người vào, cô liền ngửa đầu ra sau mà kêu lên. Anh thoải mái tận hưởng cảm giác sung sướng này, vừa thở dốc vừa cúi đầu nhìn nơi giao hợp của cả hai. Lạc Kỳ bấu chặt ga giường, cô nức nở, khi thì không thốt ra được khi thì rên rỉ dữ dội.
"Kỳ Kỳ! Có sướng không?"
"Ư... Có... Sướng..."
Vi Vũ vô cùng thoả mãn, đợi sau khi đoá hoa diễm lệ kia tràn trề mật ngọt, anh bị nó hút chặt gắt gao trong khoái lạc mới thúc mạnh mà bắn ra.
Đêm dần buông xuống, bên ngoài gió lại lớn hơn. Vi Vũ sợ Lạc Kỳ sau khi ra nhiều mồ hôi gặp gió sẽ lạnh, nên mới xuống giường để đóng cửa sổ. Anh dang tay ra, để cô nằm gối đầu trên đó.
Thật ra trước đây anh đã từng có suy nghĩ. Nếu như Lạc Kỳ cứ mãi im lặng không chịu cho anh câu trả lời, bằng mọi giá anh sẽ dùng hết sự ích kỉ của mình để giữ cô lại. Dù cô có cự tuyệt, có muốn chạy đi đâu anh cũng phải trói chặt cô. Nhưng thật may mắn rằng sau vụ tai nạn tưởng chết kia, anh lại nhìn thấy được cô cũng không phải người có lòng dạ sắt đá.
"Kỳ Kỳ! Đã ngủ hay chưa?"
Vi Vũ khẽ giọng hỏi, và đã gần 5 phút rồi không nghe thấy tiếng cô trả lời. Anh cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên cô đã say ngủ, còn trở mình vùi sát vào người anh. Anh cong môi mỉm cười, trong ánh mắt ngập tràn ý tình và những tia sáng.
Người ta thường nói, lòng dạ quân vương dù có lúc sắt đá, khô cằn thì đứng trước mỹ nhân cũng phải mềm lòng, thậm chí là xuống nước van xin. Lúc anh còn hôn mê trong phòng vô khuẩn, Vương Dịch Đình đã nói từng có rất nhiều người muốn bước vào thế giới của anh, nhưng cho đến nay anh chỉ động tâm với một người. Không phải họ không xứng, mà là vì chỉ có Lạc Kỳ mới khiến anh hoàn toàn bị thuần phục, cả lí trí và trái tim.