Căn nhà này bên trong chủ yếu có 3 màu: xám, trắng và đen. Quả thực khi chúng kết hợp lại với nhau, không gian trong nhà sẽ trở nên sang trọng rất nhiều.
Lạc Kỳ vừa bước đến bên cửa sổ hóng gió, eo đã được Vi Vũ ôm gọn. Anh hôn lên vai trần của cô, cảm giác ấm áp từ phía sau bao bọc thân thể nhỏ nhắn.
"Thích không?"
Cô cảm thấy câu hỏi này của anh khá mơ hồ, nên cũng chưa biết phải trả lời sao cho hợp lý. Cửa sổ căn nhà bên kia chính là nơi mà Vu Vi Khởi đang ở. Mấy ngày trước anh ta cũng vừa phát hiện ra, căn nhà đối diện mình có chút bất thường, nhưng vẫn không nhìn ra được người ở bên đây là anh. Vi Vũ nói khẽ vào tai của Lạc Kỳ, hơi thở trầm xuống như đang khơi nguồn dục vọng.
"Còn nhớ lần trước tôi bảo, đã tìm được chỗ để ăn em không?"
Cô xấu hổ xoay người lại đối mặt với anh, nhìn lướt qua vai anh một cái rồi nói.
"Anh kìm chế một chút đi! Bị thương còn chưa lành, ăn với uống cái gì?"
Mặt của cô thoáng đã ửng hồng trông vô cùng thu hút. Vi Vũ đột nhiên luồng tay xuống đùi rồi bế cô ngồi lên thành cửa sổ. Trong phòng khách chỉ bật một cái đèn ngủ màu trắng sáng, khác với không gian rực rỡ đèn hoa bên ngoài. Váy của Lạc Kỳ bị vén lên ngang hông, khác gì đã để lộ ra đoá hoa yêu kiều, diễm lệ.
Lạc Kỳ lúc này mặt trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi nhìn Vi Vũ thuần thục sờ soạng trên người mình. Cô muốn cự tuyệt, nhưng bàn tay thon dài này vuốt ve quá đỗi dịu dàng và âu yếm.
"Chỗ này mát mẻ như vậy, chắc chắn em sẽ thích."
Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài và căn hộ đang mở cửa sổ bên kia. Làm ở chỗ này đúng là mát thật, nhưng cũng quá lộ liễu rồi còn gì? Mấy toà chung cư xa hơn có thể không nhìn thấy, nhưng người ở nhà đối diện thì cô không chắc. Lạc Kỳ bối rối muốn tuột xuống, tay vịn vào vai không bị thương của anh.
"Tôi... Tôi đi tắm đã!"
"Không cần."
"Hả?"
Vi Vũ đưa gương mặt điển trai đến gần ngửi mùi hương ngọt ngào toả ra trên cơ thể của cô. Anh cong môi cười.
"Thơm như vậy rồi, không cần tắm đâu!"
Lạc Kỳ chớp mắt, hàng mi cong dài rũ xuống càng khiến anh thêm động lòng muốn chiếm đoạt cô ngay lập tức. Tay anh chạm lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, phủ lên một nụ hôn nồng nàn đến cháy bỏng. Cả người cô nhanh chóng bị thiêu đốt, sức nóng râm ran khó chịu như thoi thúc cô phải chạm tay vào lồng ngực rắn rỏi của anh.
Lần này cô bỗng nhiên muốn chủ động.
Dứt môi ra liền nghịch ngợm trượt xuống yết hầu của Vi Vũ, hôn nhẹ lên đó. Cảm giác sướng đến da đầu tê rần này làm anh giống như một con mãnh thú cuồng dã, âm trầm kêu lên. Chết tiệt! Cô còn biết cả cái chiêu thức chết người này. Ánh mắt của Lạc Kỳ mị tình dao động, dẫn dắt anh đi vào chốn mộng tình xuân.
"Sờ nó đi! Nó đang chào em đấy!"
Cô tròn mắt. Vì tay của cô vừa được anh chỉ đến một nơi đang nhô lên ở giữa đũng quần, còn toả ra hơi nóng doạ người. Vi Vũ cười tà, cắn lên cổ của cô tạo ra một đoá hoa nhỏ. Lạc Kỳ tự giác kéo khoá quần của anh xuống, luồng tay vào bên trong quần lót rồi giữ lấy "thằng em" của anh.
Chủ động như vậy, quả thực cô đang muốn anh phát điên lên đây mà!
"Anh thật sự không biết kìm chế gì cả!"
Lạc Kỳ cong môi cười ma mị, khó khăn lắm mới lấy được "nó" ra vuốt ve. Vi Vũ đứng yên bất động, bờ vai rộng lớn cũng phải phát run lên vì động tác của cô. Không nhanh cũng không chậm, nhưng lại làm cho anh phải mê dại, mịt mù lí trí.
Cửa sổ này thuộc dạng cửa kéo, nên khi kéo qua một bên thì hai cánh cửa sẽ gộp lại với nhau. Mặt kính trong suốt được tấm lưng trần gợi cảm của Lạc Kỳ dán lên, chân cô đã giơ cao đến mức có thể vắt được lên cổ của anh rồi. Hai người hôn nhau mê đắm, nụ hôn cuồng nhiệt thiêu đốt dục vọng của đôi bên. Vi Vũ chạm tay vào cánh hoa của cô, nơi đây từ lâu đã ướt đẫm.
Cô đang động tình...
Anh cảm thấy khoảnh khắc này chẳng khác gì thiên thời địa lợi nhân hòa, vừa hay để đưa cô đi đến "đỉnh". Không thể đợi lâu hơn nữa, anh rướn người đến đẩy phần đầu vào bên trong cấm địa. Hai tay anh giữ lấy chân của Lạc Kỳ, kéo căng ra đến phát đau, nhưng lúc này cô chỉ thấy hạ thân mình không ngừng run rẩy.
"A..."
Đoá hoa này dường như còn thẹn thùng quá, vừa nhìn thấy có khách lạ đến thăm thì liền muốn khép cánh hoa lại. Vi Vũ chật vật không thể đẩy hết vào, vầng trán nhễ nhại mồ hôi.
"Kỳ Kỳ! Thả lỏng một chút! Của em... Chặt quá..."
Cô gục đầu lên vai anh thở dốc, cũng chẳng biết làm sao để nơi đó của mình thả lỏng ra. Khi cô căng thẳng đón nhận thứ to lớn kia đi vào, lại vô tình làm cho đoá hoa kia khép lại, hút chặt lấy anh.
"Ưm... Không..."
Lạc Kỳ lắc đầu. Kích cỡ này quá mức khủng khiếp, quá sức tưởng tượng của cô rồi. Chỉ sau bao nhiêu ngày không gần gũi mà cô đã thấy nó xa lạ như vậy, giống như một con quái vật muốn xuyên thủng cô. Vi Vũ nhẹ nhàng vuốt ve, tay anh chạm vào mông cô, mềm mại xoa nắn.
"Ngoan nào... Hút chặt lấy tôi..."
"Ưm..."
Cô cắn môi, nhưng tiếng rên rỉ lại không tự chủ mà bật ra rồi đứt quãng, tone giọng lên xuống khó mà kiểm soát được. Vi Vũ tiến đến gần một chút, anh đứng ở đối diện giữ chặt eo cô, nơi giao hợp tạo ra âm thanh rất nhanh, rất khó tả.
Ở phía cửa sổ căn nhà bên kia, vừa hay Vu Vi Khởi mang một tách cà phê đến bên bàn ngồi nhìn sang phía bên này. Anh ta vô tình nhìn thấy, ánh mắt kinh ngạc mở to khi phát hiện bóng người bên đây rất giống với Vi Vũ. Phòng khách tối om, nên anh ta chỉ có thể nhìn một cách mơ hồ. Còn cảnh tượng nóng bỏng này, quả thực không thể nhìn lâu hơn nữa.
Lạc Kỳ không ngừng rên rỉ, nhưng lại cố gắng kìm hãm sự thoả mãn của mình mà chỉ khẽ kêu bên tai anh. Trong nhà chỉ có hai người, cô còn sợ người ta sẽ nghe được sao? Vi Vũ đột nhiên xoay người cô lại, để mông cô đối diện với "thằng em" của mình. Cô hoảng hồn, muốn co rút người bỏ chạy nhưng chưa gì anh đã từ sau lưng đẩy tới.
Nước mắt vô thức trào ra, khuôn mặt ửng hồng không thể kìm nén cảm xúc thăng hoa mà kêu lên.
"A... Đừng... Sâu... Sâu quá..."