Buổi ra mắt phim ngày hôm nay, Lạc Kỳ đã gọi nhà thiết kế riêng của mình mang đến một chiếc sườn xám màu đỏ nhung. Đến Vi Vũ cũng không ngờ, lời nói của mình trong lúc ân ái lại được cô ghi nhớ như vậy, còn cho người thiết kế riêng vừa vặn với dáng vóc nhỏ nhắn ấy.
Chiếc sườn xám có đính ngọc trai ở cổ, đường kẻ màu trắng xẻ tà ngang bắp đùi trên. Lạc Kỳ ngồi trước gương, cô kết hợp trang sức ngọc trai để phù hợp với trang phục. Nhìn cô lúc này như một quý cô thời dân quốc, cổ điển mà lại vô cùng sắc sảo, xinh đẹp.
Vi Vũ bước vào, thấy Lạc Kỳ đang ngồi ở bàn thoa son môi đỏ, gương mặt điển trai thoáng hiện ra một nụ cười.
"Em định chiếm spotlight sao?"
Cô cười cong môi, nhìn lại mình trong gương lần nữa rồi quay lại nhìn anh.
"Tin hot search hôm qua chắc anh đã đọc rồi nhỉ?"
Anh gật đầu, bước đến ngồi bên giường nhìn ngắm nhan sắc diễm lệ của Lạc Kỳ. Từng chuyển động của cô lúc này, đều yêu kiều thướt tha trông giống như một viên ngọc phát sáng.
"Tôi thật sự tò mò. Rốt cuộc lần đó anh đã nói gì với Hạ Giai Giai, mà lại khiến cô ta thay đổi chóng mặt như vậy?"
Vi Vũ thấy cô đang với tay ra sau lưng để chỉnh lại khoá kéo, mới đứng dậy để giúp cô một tay. Khoá được kéo lên, tay anh dừng lại ở hai bên hông của cô, sờ lên chiếc eo thon nhỏ. Anh đặt cằm mình lên một bên vai của Lạc Kỳ, đưa mắt nhìn vào trong gương. Cô cũng bất giác nhìn theo, những hình ảnh này có chăng chỉ ở trong tranh vẽ.
"Tối nay về tôi sẽ nói em nghe!"
Cô cười khẩy, nghiêng người sang đặt ngón trỏ lên bờ môi mát lạnh của Vi Vũ.
"Anh chỉ giỏi dụ dỗ người khác thôi à?"
"Là em tình nguyện đấy thôi!"
Hai người rời khỏi biệt thự, đến với buổi ra mắt phim được đạo diễn đặc biệt tổ chức ngoài bở biển trên chiếc du thuyền lớn.
Thời tiết mùa thu này ở Thường Châu, không quá nắng cũng không quá âm u, chỉ vừa đủ làm người ta thấy dễ chịu. Lạc Kỳ và Vi Vũ vừa xuất hiện thì giống như tiêu điểm trên chiếc du thuyền sang trọng, vô cùng xứng đôi vừa lứa. Sự xinh đẹp và cổ điển của cô khiến tất cả những người có mặt tại nơi đây phải được dịp trầm trồ. Từ ngày đầu quân cho công ty của Vi Vũ, về sự nghiệp lẫn nhan sắc của Lạc Kỳ đều thăng hạng không ngừng.
Hạ Giai Giai đứng ở một góc vô cùng chướng mắt, nhưng cũng phải giả vờ cầm rượu qua chào hỏi.
"Vu tổng! Cô Lý!"
Lạc Kỳ ngạc nhiên nhìn cô ta, tay cầm ly rượu vẫn khựng ở đó một lúc mới đưa ra kình ly.
Những hình ảnh hot hôm nay đều khiến cho cánh nhà báo mãn nhãn, tha hồ có nhiều chủ đề hot để viết bài. Lúc này, các thông tin sốt dẻo cũng rần rần thay phiên nhau lên hot search.
"Lý Lạc Kỳ và Hạ Giai Giai gặp mặt tại buổi họp báo ra mắt phim mới, có vẻ rất hoà nhã."
"Làm sao hot bằng? Vu Vi Vũ nắm tay Lý Lạc Kỳ bước lên du thuyền, tựa như một cặp đôi hoàn hảo trong truyện cổ tích."
"Đẩy thuyền! Đẩy thuyền!"
Sau khi chụp ảnh và giao lưu cùng đoàn làm phim, tất cả mọi người có mặt trên du thuyền đều ở lại để cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn. Tiệc chiêu đãi này Lạc Kỳ cũng đã ăn nhiều rồi, nên cô không còn thấy ngon miệng nữa, chỉ toàn ăn bánh ngọt và uống rượu. Vi Vũ thấy cô như vậy cũng không động đũa, đi theo cô ra ngoài hóng gió.
"Một mình không buồn à?"
Lạc Kỳ nhìn sang anh mỉm cười.
"Chẳng phải có anh rồi sao?"
"Em đang ỷ lại vào tôi hở? Không sợ một ngày nào đó tôi biến mất sao?"
Cô không cười nữa, nghiêm túc quay sang nhìn Vi Vũ đang đứng ở đối diện.
Biến mất? Giới show biz này vốn dĩ có quá nhiều thứ mơ hồ không thể xác định rõ thời gian tồn tại. Nhưng nhìn xem, Vu Vi Vũ anh chẳng phải đã bám trụ lâu như vậy rồi sao? Còn ai có thể hất tung anh ra khỏi thế giới này nữa chứ?
Trừ phi anh muốn lặn xuống, hoàn toàn tránh xa những phù phiếm thị phi này. Anh không kinh doanh về lĩnh vực giải trí thì vẫn còn công viên nước, chuỗi cửa hàng thời trang và trang sức. Nhưng còn Lạc Kỳ? Lúc này cô đột nhiên mới nghĩ đến chuyện đó.
Nếu một ngày Vi Vũ biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô sẽ ra sao, sẽ làm gì?
"Biến mất? Tại sao lại biến mất?"
Anh khẽ cười, bước đến hai bước để gần cô hơn một chút. Gió ngoài boong tàu khá lớn thổi tung mái tóc của anh và cô, vài sợi mảnh mai dính lên gương mặt thanh thoát và đầy khí chất.
"Sao vậy? Nhìn em có vẻ lo lắng lắm!"
Lạc Kỳ bất giác cảm thấy mình quả thực đang lo lắng thái quá. Cô quay mặt nhìn ra biển, xua đi cái nhíu mày trên mặt rồi hỏi vu vơ.
"Có sao?"
"Đừng nói rằng em chưa từng nghĩ đến ngày đó đấy nhé?"
Vi Vũ nghiêng đầu, quan sát biểu hiện trên gương mặt của Lạc Kỳ. Cô chợt nhớ đến lúc mình nằm thiếp mắt trong vòng tay của anh, được anh vuốt ve ôm ấp. Hơi ấm đó quả thật rất tuyệt, rất dịu dàng. Dường như từ khi quen biết anh và sống cùng chung một nhà, anh vẫn luôn đối với cô như thế. Tuy bên ngoài anh có vẻ khô khan, khiến cô cho rằng ai thì anh cũng sẽ như vậy.
Nhưng từ sau sự việc của Hạ Giai Giai thì cô mới biết, sự dịu dàng này chỉ là của riêng cô mà thôi.
Cô thấy mình thật sự có chút ỷ lại vào Vi Vũ, vì luôn cảm thấy rằng có anh bên cạnh rất an toàn. Mỗi khi đi làm về sẽ có một dáng người cao lớn đứng ở ngay bếp, chuẩn bị đồ ăn thức uống đầy đủ cho cô. Chăn gối trong phòng luôn được xếp gọn gàng ngăn nắp. Trong ngăn tủ của Lạc Kỳ luôn có đầy đủ các loại thuốc cần thiết và băng dán.
Anh chu đáo đến mức khiến cho ai nhìn thấy cũng đều phải ngưỡng mộ, đàn ông khâm phục, phụ nữ ưu ái.
Lạc Kỳ cụp mắt, đột nhiên cảm thấy câu hỏi này quá khó để tìm câu trả lời.
"Anh hỏi cứ như mình sắp đi xa ấy!"
Vi Vũ không nhịn được mà bật cười.
"Đùa thôi! Em đừng căng thẳng!"
Cô lườm, còn đưa tay ra đánh nhẹ lên ngực anh một cái.
"Đùa vui đấy nhỉ?"