"Hoa Ly! Em có biết mình đang nói gì không vậy?"
"Em biết. Em biết mà."
Hoa Ly vừa nói vừa vòng tay ôm lấy cổ của Tần Viễn, ánh mắt hơi mơ màng, nhưng vẫn có chút gì đó rất si mê và vương vấn. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nhìn từ chiếc mũi cho đến bờ môi, sau đó lại nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần. Hoa Ly mà anh biết chưa từng như lúc này, say xỉn bí tỉ rồi lại nói ra được những lời mê hoặc. Bình thường cô rất ngây ngô, nhưng cũng rất e thẹn, hầu như chỉ thích làm anh phiền thay vì giống như Tần phu nhân nhắc chuyện kết hôn.
Tần Viễn đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má đang ửng hồng của Hoa Ly, cô liền nghiêng đầu về phía lòng bàn tay anh để tận hưởng cảm giác mềm mại ấy.
"Tần Viễn! Tần Viễn! Em thích anh! Thích anh hơi nhiều luôn đấy!"
"Thích... Hơi nhiều luôn..."
Anh ngẩn ngơ ra nhìn Hoa Ly đang chạm tay vào xương hàm của mình, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua cổ trượt dài xuống lồng ngực. Dáng vẻ xinh đẹp mê hồn này của cô, anh đúng là lần đầu nhìn thấy. Ánh mắt của Tần Viễn lúc này đã một màu tối đục, ngồi yên ở đó mặc cho Hoa Ly đùa nghịch. Giọng anh cất lên, khàn khàn.
"Thích anh lắm sao?"
Cô chớp mắt gật gù. Giây phút này, cô giống như một hạt giống nhỏ thần kì, gieo vào tâm hồn khô cằn của Tần Viễn thì lập tức nở ra vạn đoá hoa. Anh khom người đến bất ngờ chiếm thế chủ động, hai tay giữ lấy cổ tay của Hoa Ly ấn xuống giường. Đầu cô ngã ra nệm, mái tóc đen dài bung xoã, thoảng mùi hương dịu nhẹ. Lúc này men rượu trong người vơi đi một ít, cô chỉ thấy đau đầu, nhưng cũng bắt đầu nhận ra mình và anh đang xảy ra chuyện gì.
Hoa Ly chớp mắt.
"Tần Viễn. Em..."
Anh không để cô nói hết lời, cúi đầu gặm nhấm đôi môi đỏ mọng. Là cô dùng sự ngây ngô này mê hoặc anh, là cô dùng sự ngọt ngào này bao vây lấy anh. Trước đây anh từng nghĩ giữa mình và cô tuy là quan hệ vợ chồng trong tương lai, nhưng chuyện mặn nồng cũng cần phải giữ kẻ một chút. Bây giờ thì không cần thiết nữa. Yêu nhau là tự nguyện, đến với nhau cũng là do tự nguyện, đâu nhất thiết phải bị những thứ đó ràng buộc làm khó thở.
Hoa Ly sau vài giây ngơ ngác, mới nhận thức được hình như lúc say cô đã hành động rất đỗi tự nhiên với anh. Trong đầu cô mơ hồ một vài hình ảnh, có những lúc anh cõng cô đi cả một đoạn đường dài mỗi khi chân bị trặc. Có những lúc anh ngồi trông chừng cô cả đêm chỉ vì cô bị ốm nhẹ, còn có cả lúc nãy cô hôn anh thắm thiết, quấn lấy anh không rời.
"Vừa nãy Hoa Ly nói thích anh, rất rất thích anh. Là thật phải không?"
Tần Viễn nhìn cô với cự ly rất gần, đến nỗi cô có thể nhìn thấy mình trong ánh mắt của anh, nó sáng lên như một dải ngân hà. Hai gò má của cô nóng bừng bừng, tim đập rộn ràng không tài nào bình tĩnh được.
"Hoa Ly còn muốn chúng ta thân mật với nhau nữa! Là thật phải không?"
Cô đã không nhịn được sự xấu hổ, trái tim đập nhanh sắp nổ tung ra rồi. Cô không nghĩ rằng trong lúc say mình lại có thể hành xử và nói năng lung tung như vậy. Nhưng đó là lời thật lòng phải không? Cô cũng không rõ, thật sự không rõ rằng mình đã thích anh đến mức này.
Hoa Ly đảo mắt, đưa tay lên chạm vào tóc của anh, mái tóc mềm mại thơm mùi hương nam tính mê hồn.
Dù gì tương lai mình cũng là vợ của anh ấy, chuyện này muốn hay không sớm muộn gì cũng đến. Tại sao mình lại căng thẳng như thế chứ? Mình thật sự thích anh ấy kia mà?
Cô không nói gì mà chỉ từ từ nhắm mắt, giống như một câu trả lời thầm lặng nói lên tất cả. Tần Viễn hơi cong khoé môi thanh tú, một tay chạm vào vai cô, tay còn lại ôm lấy vòng eo của cô, bắt đầu quấn quýt môi lưỡi không rời. Cả người của Hoa Ly dần nóng lên, cảm giác này kích thích rõ rệt đến từng chân tơ kẽ tóc.
"Ưm..."
Lúc Tần Viễn cắn nhẹ vào cổ của cô, một tiếng rên nho nhỏ phát ra, giống như mèo con vậy. Điều này tuy khiến cô xấu hổ, nhưng lại khiến anh thấy rất thú vị. Vừa hồi hộp lại vừa run, Hoa Ly nhắm mắt lắng nghe tiếng thắt lưng của anh rơi xuống đất, sau đó là tiếng xột xoạt của quần áo. Cô hé mắt nhìn, thấy cơ thể rắn rỏi của anh, nhìn chiếc khuyên ở đuôi lông mày hơi sáng lên.
Anh vừa chống hai tay xuống giường, Hoa Ly đã giật mình ra hiệu dừng lại.
"Khoan. Đợi một chút."
Tần Viễn nhìn cô, chỉ thấy cô hơi ngửa người ra sau, bối rối hỏi.
"Anh... Anh có rượu không?"
Anh cau mày.
"Hửm?"
Men say vẫn còn, nhưng lí trí lại quá vững khiến cô cảm thấy chuyện này có một chút đáng sợ. Tần Viễn ngẩn ra một hồi lâu rồi gật đầu. Hỏi xong, Hoa Ly cũng thấy câu hỏi này của mình thừa thãi quá rồi. Tủ rượu ở cách đó không xa, nhưng cô lại vì rối quá mà quên mất vị trí và sự tồn tại của nó trong phòng.
"Em... Em hơi run một chút. Anh lấy rượu đưa em được không?"
Tần Viễn cong môi cười, nhưng vẫn chiều ý mà xuống khỏi giường lấy chai rượu đưa cho cô. Cầm nó trên tay, Hoa Ly nuốt nước bọt ừng ực.
Diệp Hoa Ly ơi Diệp Hoa Ly! Lúc nãy khi say mày mạnh bạo lắm kia mà, sao bây giờ giống như rùa rút đầu vậy chứ? Bây giờ, mình uống hết chai rượu này có phải sẽ lấy lại được phong độ như lúc nãy không nhỉ?
Cô không do dự nhiều nữa, cầm chai rượu lên dốc cạn một hơi hết chai, vài giọt lăn từ khoé môi rơi xuống cằm. Rượu này không phải rượu nhẹ, Tần Viễn lúc đưa cho cô còn chưa kịp dặn dò thì đã chứng kiến cô uống hết. Uống xong thì hay rồi, đầu cô bắt đầu lâng lâng như phát sinh ra vô số ảo giác. Hoa Ly thấy mình quả thực có thêm dũng khí rồi, giống như các vị đạo hiệp ngày xưa uống cả bình rượu rồi dùng chiêu túy quyền.
"Hoa Ly?"
Tần Viễn ngờ vực nhìn. Giây sau anh liền thấy cô nhón người dậy, từ từ kéo anh ngã xuống giường quấn quýt.
"Em... Yêu anh. Tần Viễn!"