Vợ Nuôi 2: Mãi Cuồng Si

Chương 48: Bao Giờ Gặp Lại?




Tần Viễn nheo mắt nhìn, vì trong tầng hầm tối đen lại thêm việc anh không thể phân biệt được màu sắc khiến cho việc xác định vị trí lúc này khá khó khăn. Hoa Ly bước đến, hai người đứng trong hầm tối nhìn nhau.

"Làm sao em lại đến được đây?"

"Chuyện này là sao? Anh nói rõ ràng đi!"

"Chúng ta đã không còn gì để nói nữa, đây chẳng phải là lời mà em vừa nói ở bệnh viện sao?"

Hoa Ly nhận ra, dường như Tần Viễn có điều gì đó rất khác lạ. Lúc cô đứng ở trong bóng tối, anh không nhìn ra được cô đứng ở hướng nào mà cứ chôn chân như vậy. Chỉ khi cô ra ngoài sáng một chút, anh mới nhìn thấy cô mà quay mặt về hướng đó. Nhưng tại sao lại như vậy chứ?

Không gian trong căn hầm bỗng nhiên im lặng, khiến Tần Viễn bắt đầu lo rằng mình sẽ bị phát hiện. Anh siết chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại rồi nhìn thật kĩ ở xung quanh, dùng đèn pin soi sáng. Anh quay người bước đi, bước từng bước không chắc chắn lên khỏi tầng hầm.

"Số ma túy đó đang ở đâu? Anh lại chuyển đi nơi nào khác rồi phải không?"

Tần Viễn cười nhạt.

"Xem ra em cũng còn quan tâm đến anh lắm!"

Hoa Ly bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cô bước đến kéo chặt lấy cổ áo của Tần Viễn rồi nhìn vào mắt anh. Lúc này hay trước đây đều như vậy, dù cô có đang trong trạng thái nào vẫn toát ra được vẻ xinh đẹp đến cuống hút. Chỉ tiếc là, anh bây giờ không thể nhìn được đôi môi kia đang có màu gì. Là màu môi mà anh đã từng muốn hôn mãi không rời, hay là đôi môi đã buông ra ngàn câu cự tuyệt.

"Anh... Tại sao cứ vòng vo để làm gì?"

Tại sao lại không phải ma túy mà là bột mì? Tần Viễn vì muốn tìm ra tung tích của Cửu Chi Linh mà sống ẩn mình dưới vỏ bọc là một kẻ buôn hàng cấm sao? Không thể nào như vậy được. Anh đang lừa em phải không? Anh cũng giống như cha em, cũng đang lừa em rằng mình là người tốt phải không?

Tần Viễn nhìn cô, đôi mắt này của anh một màu đen sẫm, nhưng nơi khoé mắt lại đỏ lên bi thương.

"Chúng ta cứ mãi day dưa thế này sao? Có đến hết cuộc đời này được không?"

Hoa Ly chợt nhận ra, quả thực mọi chuyện đều đã đi quá xa và không thể nào quay đầu. Cô không nhìn thấy được những gì Tần Viễn đã làm cho cô, nhưng ít ra cô vẫn không nghĩ rằng anh là kẻ đáng ghét đến thế. Cô vẫn luôn nuôi hi vọng, là hi vọng từ chính lòng tin của mình dành cho anh. Tần Viễn nhìn cô, im lặng không nói gì. Khoảnh khắc này anh biết cô đang mâu thuẫn, nhưng vẫn nguyện ý đứng yên để nhìn cô rõ hơn. Gương mặt này có phần tiều tụy, ấy vậy mà cô bây giờ mới nhìn ra nó còn hơn những gì cô nghĩ.

Chuyện ở tầng hầm làm cô không ngừng suy nghĩ, dù biết rằng trong đó tối đen như mực nhưng vẫn không đến mức là không nhìn được gì. Vậy mà Tần Viễn lại không thấy cô đang đứng ở đâu, cứ như đang che giấu sự lúng túng.

"Anh nhất định im lặng như vậy phải không? Lẽ nào anh lại không biết, chính vì sự im lặng của anh mới dẫn đến chuyện như ngày hôm nay sao?"

"Vậy em muốn anh phải nói gì? Anh nói rằng anh không còn sức để oán hận gia đình em nữa, càng không muốn như vậy với em. Nhưng em à! Bát nước đã đổ đi rồi thì không thể nào dùng tay gom lại được."

"Thay vì dùng tay gom nó lại thì tại sao không rót một ly khác chứ?"

Hoa Ly lên tiếng cắt lời Tần Viễn, sự dứt khoát trong ánh mắt của cô lại làm anh xiêu lòng. Bây giờ thù hận có chấm dứt, thì những rào cản trong quá khứ cũng khiến cả hai day dứt không quên được. Cô nhìn anh mím môi, hốc mắt đỏ bừng rồi lại đan thành lệ mà tuôn trào. Nhưng phải một lúc sau, Tần Viễn mới ý thức được rằng cô đang khóc mà chạm tay lên gò má của cô.

"Đừng khóc. Nước mắt của em, đừng vì anh mà phí hoài như vậy!"

Bây giờ thứ chúng ta cần là thời gian. Thời gian để quên đi những chuyện trong quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới mà không bị nó ràng buộc. Có thể sẽ còn gặp lại nhau, hoặc có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng anh nhất định sẽ không quên, người con gái từng cả ngày vì muốn anh bên cạnh mà quấn quýt không buông. Người con gái yêu được, hận được và cũng sẵn sàng buông bỏ. Hoa Ly của anh trưởng thành rồi, đến mức không còn anh bên cạnh nữa cũng sẽ tự mình bước đi thôi.

***

Những ngày đầu mùa đông, tuyết đầu mùa bắt đầu bao trùm cả thành phố xinh đẹp. Ngày ấy là một ngày khó quên đối với cả hai ta, ngày mà anh lên đường sang Pháp. Anh đã cho người mở khoá số tài sản của Diệp gia bị đóng băng từ trước và giao toàn bộ quyền hành lại cho tôi. Giữa chúng tôi bây giờ, không còn trách móc cũng không còn oán giận, chỉ có những tiếc nuối và những nỗi niềm không thể nói.

Lúc ở sân bay, Hoa Ly vẫn chọn cách tránh mặt Tần Viễn mà không đến để tiễn anh. Cô bắt đầu đi trên con đường mới, một con đường không có anh bên cạnh. Sẽ khó khăn lắm đây, nhưng cô vẫn phải tự mình đi tiếp. Số tài sản mà cha mẹ cô để lại không phải nhỏ, cô đã trích ra một ít để làm từ thiện, xây trường học và quyên góp vào trại trẻ mồ côi. Bọn trẻ xem cô như người thân của mình, cô cũng xem chúng như một nguồn động lực.

Tuyết đến giữa mùa ngày càng dày, Hoa Ly giữ ấm từ đầu tới chân để ra ngoài mua thức ăn. Cô trở về căn nhà trước đây mà mình cùng ba mẹ sinh sống, cùng với bà quản gia cũ.

"Cô chủ! Canh cá hôm nay ngon lắm, cô ăn một lát rồi nghỉ ngơi nhé!"

Hoa Ly cũng đã phải tìm rất lâu mới gặp lại bà ấy, vì trước đây khi gia đình cô rơi vào bế tắc, chỉ có mỗi mình bà ấy là vẫn ở lại chăm sóc cô. Canh cá mà bà ấy làm, trước giờ vẫn là món mà cô thích nhất.

"Cảm ơn dì!"

Cô cầm thìa canh cá đưa lên ngang miệng, nhưng không hiểu sao còn chưa nuốt vào đã thấy buồn nôn. Mặt mũi tái mép, Hoa Ly vuốt ngực rồi đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.