Suốt 5 năm qua, Tuyết Mộc Huệ cứ nghĩ anh đã có hạnh phúc mới, và đã vĩnh viễn quên đi cô. Nhưng khi gặp lại, chính miệng anh lại nói muốn sống hạnh phúc cùng mẹ con cô đến hết cuộc đời.
Trái tim cô có chút ấm áp trở lại, cô nghẹ nhàng đẩy người anh ra khỏi mình. Đôi mắt dịu dàng nhìn anh:
"Anh không hận em, đã bỏ đi không một lời từ biệt sao?"
Bắt gặp câu hỏi này từ cô, Lâm Thừa Hạo chỉ ngây ngốc cười thầm. Gặp lại sau nhiều năm xa cách, thấy cô vẫn sống khỏe mạnh, còn lặng lẽ sinh cho anh một đứa con, âm thầm có ý định sẽ nuôi con một mình. Chỉ những điều này thôi, anh cũng đã hiểu, vợ của anh đã thay đổi rồi!
Đã trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nhưng đến khi suy nghĩ chuyển về hướng khác, anh lại thấy có chút áy náy trong lòng!
Bây giờ, anh chỉa muốn ôm cô thặt chặt, hôn cô thật lâu! Để thỏa đi nỗi nhớ xa cách bấy lâu nay! Nhưng trở ngại lớn nhất lại là đứa con trai đầu lòng này!
Buông bỏ những suy nghĩ hỗn tạp, anh thở dài lấy một hơi. Cuối người, bế Đậu Đậu trên tay, nắm lấy tay Tuyết Mộc Huệ, nhẹ hôn lên trán cô mà nói:
"Sao anh có thể hận em chứ! Nguyên nhân em ly hôn với anh, anh đều đã biết rất rõ!"
Lâm Thừa Hạo ngừng một chút, tay vẫy vẫy gọi tài xế!
"Nào, hôm nay anh không đi làm nữa, chúng ta cùng nhau về nhà"
Lâm Thừa Hạo nắm lấy tay cô, một mực mà kéo lên xe. Không chờ cô kịp phản ứng...Chiếc xe từ từ rời khỏi công ty. Bóng dáng của một người đàn ông mập mờ xuất hiện, đó là Ngô Nhật Phong.
Lúc nảy, rời đi, anh lo cho cô sẽ không quen với sự đổi mới của thành phố! Cô lại là phụ nữ, trên tay còn bế đứa bé, chỉ bấy nhiêu đó đã khiến anh dù có như thế nào cũng phải quay lại!
Đều anh luôn nghĩ suốt 5 năm nay, đã trở thành sự thật! Bản thân anh vẫn luôn hiểu rõ, tình cảm này chỉ xuất phát từ một mình anh. Anh yêu đơn phương cô suốt nhiều năm qua, luôn dành sự đặc biệt đối với cô! Có lẽ, cô hiểu rõ điều đó!
Nhưng, tình yêu chính là không thể miễn cưỡng! Nếu cô cảm thấy nợ anh, mới chấp nhận tình cảm của anh! Điều đó càng khiến cả hai đau khổ!
Nếu đây đã là sự lựa chọn cuối cùng của em, anh sẽ luôn mỉm cười để chúc phúc! Phải thật hạnh phúc nhé, người con gái anh yêu!
Tình yêu của anh như một giấc mộng...
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta...
Hồi ức tươi đẹp khắc vào mảnh trăng khuyết
Chìm vào giấc mộng cuồng si....
Kiếp này đã không còn gì trông đợi
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi...
Là tự anh vẫn đa tình....
Đó như những lời tâm tình từ tận đấy lòng của anh, kể từ nay anh sẽ vui vẻ nhìn em bên người khác!
****************
Lúc này đã là 9h tối, Lâm Thừa Hạo cùng vợ và con ăn tối xong. Thì liền bảo Đậu Đậu đi ngủ, Tuyết Mộc Huệ vỗ vỗ một lúc thằng bé cũng ngủ say.
Cô thở dài đi về phía cửa sổ, nhìn cơn gió lạnh cứ ma sát vào người, cô khẽ xoa xoa hai vai mình. Ánh mắt u buồn nhìn về nơi xa xăm...
"Em sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"
Lâm Thừa Hạo khoác áo ấm lên người cô, ấm áp mà ôm lấy cô từ phía sau...
"Lúc trước nhiều năm không về nhà! Đến khi trở về, ông bà ngoại em đã qua đời, khi đó em chỉ muốn ở lại thôn chăm lo hương khói cho ông bà! Bây giờ, lại quay về đây, em có chút...."
Nói một lúc, cô liền bị nghẹn lại. Anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, ôm chặt cô vào lòng, xoa xoa đầu cô mà nói:
"Nếu em đã không vui khi ở đây! Vậy ngày mai, gia đình chúng ta sẽ về đó sống!"
Khi câu nói ôn nhu này phát ra, Tuyết Mộc Huệ ôm chặt lấy anh. Không ngừng gật đầu mà nước mắt tuôn rơi.
Anh nhẹ đẩy cô ra, lau những giọt nước mắt vui mừng đó, cuối xuống hôn lấy bờ môi quen thuộc kia, đã nhiều năm không được chạm lấy.
Một lúc lâu, anh mới rời khỏi môi cô. Ôm cô thật chặt một lần nữa:
"Sau này không được khóc nữa! Em phải thật vui vẻ và xinh đẹp để làm mẹ của con anh!"
- ---------------
Thời gian cứ liên lục trôi, Lâm Thừa Hạo cũng đã cùng cô và Đậu Đậu về thôn Bạch Đình được một tuần. Trong khoảng thời gian đó, Lâm Thừa Hạo luôn phải cách hai hoặc ba ngày là vào thành phố giải quyết công việc.
Điều đó đã khá phiền phức và mất nhiều thời gian, đồng thời lại bất tiện về địa lí. Cho nên, anh đã giao quyền kiểm soát dự án cho Ngô Nhật Phong, người mà anh thật sự tinh tưởng nhất!
Mỗi đêm, cả gia đình đều cùng ngủ trên một chiếc giường. Một đêm dài cũng đã trôi qua, Tuyết Mộc Huệ dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Khi có quyết định sẽ về thôn Bạch Đình sinh sống, anh cũng đã bảo quản gia Trương về quê với vợ, không cần đến Lâm gia nữa!
Cô dọn đồ ăn lên bàn, hương thơm thoang thoảng khắp không gian. Lúc này Lâm Thừa Hạo cũng chợp chợp mở mắt, người đầu tiên anh nhìn thấy là Đậu Đậu đang ngoanh hai tay trước ngực, chu chu cái miệng mà nhìn anh.
Thằng bé lắc lắc đầu, cùng với ngón tay bé xíu đưa lên trước mặt, lắc qua lắc lại.
"Ba như vậy là không được rồi! Là đàn ông sao có thể để mẹ làm bếp một mình. Hazz...Đậu Đậu là nể tình ba đẹp trai nên chỉ trừ ba 1 điểm thôi!"
Trước câu nói này, anh chỉ có thể thở dài một cái. Lấy tay cốc lên đầu thằng bé:
"Được rồi, ông cụ non, mau đi rửa mặt thôi!".
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Ba bạo lực trẻ con, bị trừ thêm 1 điểm!"
..
Cuộc sống của bọn họ, cứ như vậy từng ngày vui vẻ cùng nhau, cười đùa cùng nhau, cùng nhau trải qua những bữa cơm gia đình!
Một căn nhà gỗ nhỏ giữ rừng núi, tuy không tấp nập, ôn ào, không sa hoa, rộng lớn như biệt thự nhưng lại ấm cúng và tràn đầy hạnh phúc!
Ngày hôm qua chỉ là cảnh mộng, và ngày mai chỉ là một giấc mơ. Nhưng.... ngày hôm nay, sống tốt sẽ khiến mỗi ngày qua là giấc mơ hạnh phúc, và mỗi ngày mai là giấc mơ hy vọng.
[Hoàn]