Vợ Nô Lệ

Chương 49: Không hoàn toàn là lỗi của em




Công việc ở nhà hàng còn chưa bàn xong, Lâm Thừa Hạo đã xin được về trước, mọi chuyện còn lại cứ để Ngô Nhật Phong ở đó giải quyết.

Lâm Thừa Hạo không còn đủ kiên nhẫn, anh muốn quay về ngay bây giờ, tìm Tuyết Mộc Huệ, anh muốn biết mọi chuyện năm đó, ruốt cục là như thế nào...

Với tốc độ lái xe của anh, Lâm Thừa Hạo đã nhanh chóng có mặc tại khách sạn, anh không vội vàng, nhưng cũng không chậm chạp, liền đi đến phòng.

Bước vào trong, Lâm Thừa Hạo luôn mở miệng gọi Tuyết Mộc Huệ, nhưng căn phòng lại yên lặng đến lạ, không một tiếng hồi đáp.

Anh liền nhớ đến quyển nhật kí bí ẩn đó của cô! Có gì trong đó, tại sao cô lại che giấu kỉ như vậy!

Không cần nghĩ ngợi, anh liền tìm khắp nơi. Kéo vài cái tủ một lát, môi anh khẽ cong nở nụ cười đắt ý.

Anh không chần chờ mà mở nó ra đọc......

.................

Được một lúc, Lâm Thừa Hạo vôi vội vàng vàng, rảo bước xung quanh phòng khách, hai hàng lông mày anh cau lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn thấy tờ giấy nhỏ trên bàn. Anh điềm đạm cầm nó lên và đọc.

“Đi trượt tuyết sao?”

Lâm Thừa Hạo cau mày lẩm bẩm, ở Thụy Sĩ bây giờ là mùa đông, năm nay đặc biệt lại lạnh gấp nhiều lần so với mọi năm.

Vừa mới 6h sáng, trên tất cả các trang truyền thông điều thông báo, các khu trượt tuyết sẽ đóng cửa trong một tuần tới.

Vì ở những núi tuyết cao, sẽ dễ sảy ra tuyết lỡ....Nên họ khuyến cáo người dân, không nên đi trượt tuyết vào những ngày sắp tới.

Lâm Thừa Hạo đọc được thông tin Tuyết Mộc Huệ để lại, Tuyết Mộc Huệ còn để cụ thể địa chỉ khu trượt tuyết, mà cô và Diễn Thanh đến.

Không suy nghĩ nhiều, cả áo ấm anh còn chưa kịp khoác lên người, liền vội vàng, chạy thụt mạng ra xe, khởi động máy, mà chạy thật nhanh...

Lâm Thừa Hạo hai mắt đỏ ngầu, anh đang lái xe với tốc độ rất nhanh, đều đó hiện giờ đối với anh không quan trọng nữa. Chỉ cần nghĩ đến cô sẽ gặp nguy hiểm, chân anh cứ vậy mà đạp phanh ga.

............

Hiện tại, ở khu trượt tuyết,hai người phụ nữ đang đứng trên đỉnh cao nhất ở khu trượt tuyết này.

Tuyết Mộc Huệ ôm dụng cụ trượt tuyết trên tay, mắt đưa nhìn khắp xung quanh, tuy chỉ là một hình ảnh trắng xóa, nhưng lại khiến người ta suy ngẫm, hưởng thụ.

Diễn Thanh đang đứng sau lưng Tuyết Mộc Huệ, nhìn bờ vai cô mà hai mắt Diễn Thanh đầy suy tính, vẻ hiền thục khi nảy, chớp nhoáng liền biến mất.....

Môi Diễn Thanh khẽ cong....trong đầu không ngừng có suy nghĩ...

Tuyết Mộc Huệ, đã đến lúc cô trả Thừa Hạo lại cho tôi rồi!

Nghĩ rồi, Diễn Thanh nhẹ nhàng bước từng bước đến chỗ Tuyết Mộc Huệ, hai tay Diễn Thanh khẽ đưa lên trước ngực, hai mắt chầm chầm nhìn Tuyết Mộc Huệ.

Bất chợt, có một lực đẩy mạnh từ phía sau, Tuyết Mộc Huệ không chút phòng ngự mà ngã nhào về phía trước. Cả người cô liền rơi từ đỉnh núi xuống.

Bỗng chốc, từ đằng sau có tiếng gọi.

“Mộc Huệ...”

Lâm Thừa Hạo bất chấp cả trời âm độ, trên người anh không có một cái áo ấm. Chạy nhanh đến nổi, kiệt sức cũng không dám nghĩ.

Hình ảnh Tuyết Mộc Huệ bị Diễn Thanh đẩy xuống dưới, cõi lòng anh như tan nát.

Không một chút do dự, Lâm Thừa Hạo liền nhảy theo cô, cả hai con người quấn lấy nhau, từ từ rơi xuống, Lâm Thừa Hạo hai mắt đỏ ngầu ôm cô vào lòng.

“Anh đã sai lầm một lần, anh tuyệt đối không để chuyện đó tiếp tục tái diễn!”

Vừa ôm Tuyết Mộc Huệ, Lâm Thừa Hạo khó khăn nói từng chữ một, phút chốt hai hàng nước mắt của cả hai con người rơi xuống. Anh hận cô, nhưng không biết từ khi nào, anh đã xem người con gái này là một nửa của mình.

Đặc biệt, khi nảy trở về khách sạn, anh đã nhanh chóng đọc lén quyển nhật kí của cô, những dòng chữ trong quyển nhật kí khiến anh sửng sốt, hai bàn tay anh nắm chặt, liền chạy thụt mạng đến đây tìm cô.

Anh hận bản thân, không tìm rõ chân tướng sự việc, cái chết của Lan Vy không hoàn toàn là vì tại cô, vù Lan Vy đã bị hen suyễn từ nhỏ, căn bệnh này nếu xảy ra trong trường hợp như vậy, ai cũng sẽ khó mà trở tay.....

Bây giờ, nhìn thấy vợ anh rơi xuống nguy hiểm ngay trước mặt anh, dù có như thế nào, anh cũng không cho phép điều đó xảy ra.

Nếu có chết, anh cũng nguyện chết cùng em...