Cũng may Ngô Nhật Phong vốn có tính hài hước, nên cũng khiến cho không khí cũng trở nên tốt hơn.
Qua một hồi cũng làm cho Tuyết Mộc Huệ trò chuyện thoái mái với anh, cảm giác có một người bạn như vậy cũng là một việc vô cùng vui vẻ.
Lúc xuống xe, Ngô Nhật Phong ra dấu cho Tuyết Mộc Huệ quàng lấy cánh tay anh, cô có chút do dự.
"Chỉ là một loại hình thức xã giao thôi mà, Hạo là anh em với tôi, sẽ không để ý đâu!"
Ánh mắt của anh rất chân thật, Tuyết Mộc Huệ không còn băng khoăn, liền mỉm cười quàng lấy cánh tay của anh, đi vào biệt thự.
Cửa hội trưởng mở ra, một dáng người cao lớn từ từ bước vào. Khí chất cao quý, tỏa ra ánh hào quang, thu hút vô số ánh nhìn say mê của phụ nữ.
Nhưng ánh mắt của Lâm Thừa Hạo, nhíu lại nhìn người con gái trong sáng tựa như hoa sen đang đi về phía mình.
Tay của cô, đang quàng lấy tay của người đàn ông khác!
Tuyết Mộc Huệ vừa bước vào, bắt gặp ngay ánh mắt Lâm Thừa Hạo đang nhìn mình, cô khó hiểu: Sắc mặt của anh, hình như không được tốt cho lắm…không lẽ do mình quàng tay của Ngô Nhật Phong sao?
Tuyết Mộc Huệ thầm nuốt nước bọt. Nhưng rồi nghĩ lại, anh không vui thì liên quan gì đến cô, cô quan tâm làm chi.
Cái tên này, lại ghen bóng ghen gió rồi! Anh giúp cậu ta đi đón người, một câu cảm ơn cũng không có, lại còn bày cái mặt thối đó ra cho anh xem.
Bản thân mình tại sao lại đi làm những chuyện vô bổ vậy chứ? Trong lòng của Hướng Lăng Phong thầm thở dài, bất đắc dĩ còn mở lời trêu chọc.
"Nhiệm vụ hoàn thành! Đem người trả về cố chủ!"
Tuyết Mộc Huệ miễn cưỡng đến bên cạnh Lâm Thừa Hạo, anh ở bên tai của cô nói một câu lạnh lùng.
"Thu lại bộ mặt khổ sở của em đi"
Lâm Thừa Hạo liền ôm lấy eo của cô, không cho cô nhúc nhích, khóe miệng nở một nụ cười quý phái, mỉm cười gật đầu.
Đêm nay, Tuyết Mộc Huệ cảm thấy bản thân giống như một con rối, để mặc cho Lâm Thừa Hạo điều khiển, liên tục cùng những người có máu mặt trong giới kinh doanh mời rượu, nghe bọn họ thỏa luận về những thứ cô hoàn toàn không hiểu như tài chính, chứng khoán, tranh chấp về chính trị.
Đã vậy còn kèm theo diễn kịch, giả vời ân ái.
Lâm Thừa Hạo là người diễn kịch giỏi nhất mà cô từng gặp, dịu dàng chu đáo như vậy, có khi ngay cả cô còn bị ánh mắt tràn đầy yêu thương của anh làm cho mê mẫn.
Trong mắt của người ngoài, cuộc hôn nhân thương mại này chính là kết tinh của tình yêu, hạnh phúc ngọt ngào.
Nổi chua sót và đau buồn bên trong đó, chỉ có bản thân cô biết rõ và chỉ có thể để trong bụng.
Thừa lúc Lâm Thừa Hạo cùng bạn bè ôn lại chuyện cũ, Tuyết Mộc Huệ tự mình đi ra khỏi biệt thự để hóng mát.
Bên trong quá náo nhiệt, cũng quá giả tạo, mỗi người đều đeo một cái mặt nạ để sống, đằng sau nụ cười đó là tính toán và lợi dụng lẫn nhau.
Cuộc sống như vậy không phù hợp với cô, vẫn là ra ngoài ngắm trăng, hóng gió mát, nghe tiếng ếch kêu cảm thấy thoải mái hơn.
Đang lúc hóng gió say mê ngửi mùi thơm của hoa thì trong bụi cỏ đột nhiên phát ra tiếng động, âm thanh của một cô gái không ngừng vọng đến.
"Ngũ, ngũ thiếu gia…đừng ở đây…sẽ, sẽ có người nhìn thấy đó" Thở gấp, ngân nga, như muốn từ chối lại như muốn mời gọi.
"Nhìn thấy thì sao nào? Tôi đùa giỡn với phụ nữ, còn phải lựa chổ sao?"
…………………
Nếu lúc đó có người nói cho Tuyết Mộc Huệ biết, cô sẽ chọc trúng một tên hắc đạo siêu cấp biến thái cùng khó trị không ai bì nổi, cô nhất định sẽ tránh đi thật xa thật xa nơi này.
Nhưng lúc đó thật sự cô không hề biết, bởi do tò mò hiếu kỳ, cô nhẹ nhàng đẩy bụi cây ra.
Trời lúc đó rất tối, nhưng dưới ánh sáng không rõ ràng của màn đêm cô vẫn có thể nhìn thấy một màn sống động sắc hương đó.
Một người đàng ông đè một người phụ nữ ở dưới đấy, quần áo ngay ngắn, hiên ngang siêu việt.
Bên dưới là người phụ nữ nhưng cả người trần trụi, da thịt đỏ lên tựa như con tôm bị luộc chín vậy.
Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau, tia lửa lóe bốn phía, làm cho thần kinh cùng da thịt của cô gái đó trở nên nóng bỏng.
Cô sợ tới mắt thở ra một hơi, kẽ kêu.
"A…"