Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 5: Giả say




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người bơi hơn nửa tiếng, lúc đi ra Phó Lâm mới phát hiện chỉ có mình mình cởi chuồng. Cậu lên bờ, nước men theo thân thể trắng nõn của cậu chảy xuống, Lưu Béo đứng ở phía sau nói với Quý Hàn Bách: "Mông trắng quá đi mà, chym trắng nhỏ lắc lắc kìa."

"Mày còn nhìn nữa, tao móc mắt mày ra đấy." Quý Hàn Bách nói.

Lưu Béo đưa hai ngón tay ra tự đâm vào mắt mình.

Cùng là ngắm trai đẹp nhưng hắn và Quý Hàn Bách không giống nhau. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy, đù má tỉ lệ thân hình tuyệt vời quá, anh chàng kia thật là đẹp trai, chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi, không hưng phấn chút nào, không giống với Quý Hàn Bách, chỉ có thể nhìn thẳng.

Hắn cảm thấy mình sắp không quen Quý Hàn Bách nữa rồi.

Quý Hàn Bách không thiếu người, chưa nói đến Mạnh Tiểu Kiều đẹp trai thường xuyên đến quán sửa xe tìm hắn, gái đẹp hắn cũng đã gặp một đống. Lúc Quý Hàn Bách gặp các cô cũng không như bây giờ, hờ hững, lạnh nhạt.

Cho nên nói trên đời này thật sự không có đàn ông không thích nói chuyện, trời sinh ra lạnh lùng, chỉ là hắn có coi trọng hay không thôi.

Ba người hong khô bên bờ sông một lúc mới mặc quần áo, Lưu Béo nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ rồi, hắn mặc quần áo, cười hỏi Quý Hàn Bách: "Ông chủ, quần lót ướt không mà cứ mặc vào thế, cởi là được rồi, phơi chym một lúc."

Quý Hàn Bách không thèm để ý đến hắn.

Phó Lâm mặc quần áo xong thì nhìn điện thoại, mới thấy Sở Tiểu Hạo không chịu yên ổn, liên tục gửi rất nhiều tin nhắn. Cậu nhấp môi, lúc giả vờ như chụp sông, ống kính lén lút quẹo sang bên Quý Hàn Bách, Quý Hàn Bách đang xách quần, hình như nhận ra điều gì đó bèn nhìn về phía cậu một cái, Phó Lâm run tay, suýt chút nữa thì nhoè.

Cũng may là cậu quay video, không phải chụp ảnh.

Chỉ lát sau điện thoại đã rung điên cuồng, vẫn là voice.

Phó Lâm ho khan một tiếng, điều chỉnh âm lượng đến mức thấp nhất, đặt bên tai để nghe.

Tiếp đó là tiếng hét chói tai của Sở Tiểu Hạo: "A a a a a a, mị chết đây."

"A a a a a a, cíu bé."

Phó Lâm: "... Cậu đừng gửi voice nữa, không tiện nghe."

"Tướng mạo này nhìn qua là biết khoai to không lo chết đói(*) nhiều tiền tốt số, a a a a, tui chết mất. Cái mũi này đẹp quá đi, thằng cha kia chắc chắn không nhỏ đâu."

(*) Khí đại hoạt hảo (器大活好): Khen ngợi kích cỡ và khả năng tình dục của nam giới.

Phó Lâm: "..."

"A a a a, rõ ràng vẫn là eo chó đực. Kia là đường nhân ngư phải không?!"

Phó Lâm trả lời: "Được rồi, tôi chuẩn bị về rồi."

"Cậu đừng vội mà, các cậu ở đâu vậy, trời ơi, đi bơi hả? Không phải là thẳng thắn với nhau rồi chứ? Có lớn không lớn không lớn không?!"

Phó Lâm không trả lời nữa, kết quả là Sở Tiểu Hạo vẫn hỏi có to không, cậu liền nói: "Mặc sịp, không nhìn được."

"Cá đi, tôi đoán là chym bự." Sở Tiểu Hạo nói không sợ chết.

Thân thể Phó Lâm vốn đã ngâm nước sông lạnh lẽo, lại bị Sở Tiểu Hạo khơi dậy một tia rung động.

Cậu nhét điện thoại vào túi, không trả lời cậu ta nữa.

Điện thoại trong túi lại rung mấy cái rồi mới chịu im, Phó Lâm đi tới xe van, liếc mắt nhìn trộm phía dưới của Quý Hàn Bách một cái, ánh mắt còn chưa liếc tới, cậu đã nhìn sang chỗ khác.

Cậu tuyệt đối không phải người như vậy!

Bọn họ lái xe trở về thành phố. Trên đường đi, Lưu Béo nói: "Ông chủ, chúng ta đi đâu ăn giờ?"

"Mày chọn bừa đi." Quý Hàn Bách rất khí phách nói.

Nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Phó Lâm: "Phó Lâm này, có cái gì mà cậu không muốn ăn không?"

"Em không kiêng gì, ông chủ quyết định đi." Phó Lâm nói.

"Hôm nay ông chủ mời khách, chúng ta phải xẻo thịt hắn một trận. Đến Duyệt Tân Lâu đi, các anh tao bảo đồ ăn Tứ Xuyên quán đó làm rất chuẩn. Hai người ăn được cay chứ?"

Phó Lâm gật đầu: "Em ăn được ạ."

Quý Hàn Bách nói: "Vậy thì đi chỗ đó."

Xe dừng lại bên cạnh Duyệt Tân Lâu, lại kiểu kiến trúc giả cổ, ở cửa còn có trai đẹp đón khách, còn mặc cả đồ Minh Thanh. Ba người vào cửa, đi đến phòng ăn của mình, khi đi ngang qua một phòng ăn khác cửa đóng không chặt, Phó Lâm nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Là Phó Oánh, đang cười khanh khách nâng ly rượu nói: "Thật sự là em không thể uống nữa, uống nữa sẽ xấu mặt mất."

"Chị Phó như vậy là không nể mặt sếp Vương của chúng tôi rồi, lão Tần, ông nhìn đi."

"Hát đi hát đi." Người đàn ông đầu hói bụng bia bên cạnh vỗ bốp vào mông Phó Oánh.

Phó Lâm dừng lại, nhìn Quý Hàn Bách và Lưu Béo đang đi trước bèn đuổi theo.

Ba người tới phòng ăn, Phó Lâm cũng không vội ngồi xuống, nói: "Em đi vệ sinh đã."

Cậu nói xong thì đi ra khỏi phòng ăn của mình, đi thẳng đến cửa phòng ăn có Phó Oánh, đẩy cửa đi vào.

Cậu vừa đi vào, có người đã nhìn sang cậu. Phó Lâm kéo cánh tay Phó Oánh: "Cháu đã bảo dì là không được uống nữa, sao dì còn uống."

Phó Oánh đã có phần say mềm, nhìn thấy cậu còn ngạc nhiên: "Cháu ở đây làm gì?"

"Ai đây?" Lão Tần hỏi.

"Cháu tôi." Phó Oánh cười nói.

"Đừng uống nữa." Vẻ mặt Phó Lâm có chút khó coi, kéo bà đi ra bên ngoài. Bữa tiệc liền loạn lên, Phó Oánh vội vàng nói: "Các sếp bỏ quá cho, em ra ngoài nói chuyện với đứa trẻ này đôi câu ha."

Phó Lâm lôi Phó Oánh đi ra ngoài, Phó Oánh vừa đi lảo đảo, vừa giãy giụa nói: "Ơ kìa, cháu làm gì vậy, kéo dì đau quá."

Phó Lâm buông tay bà ra, trợn mắt nhìn Phó Oánh dưới ánh mặt trời: "Dì đã hứa với cháu rồi cơ mà? Nói không uống rượu nữa. Đã hứa rồi, sao dì lại không giữ lời chứ?"

"Làm ăn sao có thể không uống rượu được, nếu được dì còn muốn không phải uống một giọt nào, lão Tần còn cần dì mà, gã muốn dì làm gì, chỉ hầu ngủ thôi." Phó Oánh nói: "Trời ạ, cháu đừng có xía vào, tửu lượng của dì thế nào cháu cũng biết mà."

"Không phải đã bàn xong rồi sao, cháu đi quyến rũ Quý Hàn Bách, dì cũng không được uống rượu nữa." Phó Lâm nói: "Nhưng dì vẫn không vâng lời, sớm muộn cũng sẽ có một ngày uống đến chết mất."

Phó Oánh nói: "Chuyện vẫn chưa đâu vào với đâu, chúng ta không thể đặt mọi thứ lên hắn được." Phó Oánh thấy khách khứa đang nhìn, nhỏ giọng nói: "Cháu đừng nóng, dì biết, dì sẽ để ý. Cháu nghĩ là dì uống chùa à, lát nữa xong lão Tần phải đưa tiền cho dì đó."

"Cháu không quan tâm, dù sao thì dì cũng không được uống nữa." Thái độ của Phó Lâm vô cùng cương quyết: "Dì phải tin cháu, cháu nhất định sẽ thành công."

Phó Oánh thấy cậu như vậy, xoa nhẹ tóc bên tai: "Gần đây cháu sao vậy, sao mà giống ông cụ thế? Có như vậy mà cũng kích động hả, cũng không phải lần đầu tiên cháu thấy dì như vậy mà."

Phó Lâm không nói lời nào, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vành mắt hồng hồng, xụ mặt. Phó Oánh nói: "Rồi rồi, lần cuối cùng, dì còn chưa biết sao cháu lại ở đây đâu."

"Cháu đi cùng Quý Hàn Bách, đến ăn cơm."

"Vậy nhanh đi đi, đừng để lộ tẩy." Phó Oánh nói: "Nếu cháu thật sự thương dì, thì nhanh chóng bắt hắn lại đi! Nhìn dì đi bồi rượu cháu đã không chịu nổi rồi, vậy sau này cháu có thể làm được công to việc lớn gì, loại như chúng ta... Được rồi được rồi, không nói nữa, dì vào đây. Tối nay đừng về nhà, thằng em quỷ của dì lại tìm đến, kệ nó một ngày, nó sẽ tự bỏ đi thôi."

Phó Oánh nói xong cũng đạp giày cao gót cộp cộp chạy vào, Phó Lâm đứng dưới ánh mặt trời một lúc, thở ra một hơi dài, ổn định lại tâm trạng một chút, lúc này mới đi vào.

Lưu Béo nói: "Bọn anh gọi xong rồi, cậu xem cậu muốn ăn gì."

Quý Hàn Bách nói: "Gọi gì cũng được."

Phó Lâm liền gọi salad hoàng hoa*.

* Salad hoàng hoa:

chapter content



Bởi vì cậu đã gọi món trong đầu, có hai món không cay, hai món này không có gì đặc biệt, gọi hai món này ở quán đồ ăn Tứ Xuyên chủ yếu là ăn cay, trong Quý Hàn Bách và Lưu Béo, chắc chắn sẽ có một người không thích ăn cay. Lưu Béo nói hắn có thể ăn cay, vậy người không thích ăn cay có lẽ là Quý Hàn Bách.

Đúng như dự đoán, lúc dùng bữa cậu phát hiện Quý Hàn Bách gần như không thể ăn cay, mấy món đặc sản của quán mà Lưu Béo gọi, hắn hầu như không động đũa.

Phó Lâm muốn uống một chai bia,

"Ư a." Lưu Béo nói: "Vừa nhìn là biết uống được rồi. Anh còn tưởng cậu không uống rượu nữa."

Quý Hàn Bách cũng có phần bất ngờ.

Phó Lâm nói: "Em chỉ có thể uống bia, chỉ là một hớp đã say rồi."

Thời tiết nóng, nhân viên phục vụ xách một két bia lên, bọn họ mở sáu chai, ai ngờ Quý Hàn Bách và Lưu Béo không uống hết, Phó Lâm uống hai chai.

Như uống nước sôi.

Sự thật chứng minh tửu lượng cậu vẫn như vậy, vì cậu uống nhiều rồi, đũa cũng không cầm chắc nữa.

Lưu Béo cười: "Thanh niên, không khoe tài đó chứ?"

Phó Lâm nằm ở trên bàn, uống vừa nhiều vừa nhanh, cậu có chút khó chịu.

Thật ra thì không nên uống như vậy, uống rượu cũng giống như lừa người vậy, nhanh quá cũng không được, phải tiến tuần tự từng bước.

Cơm nước xong, Quý Hàn Bách đỡ cậu lên xe, Lưu Béo nói: "Cơ hội, cơ hội."

"Cút." Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm vẫn hơi thất vọng, cậu lại muốn Quý Hàn Bách không bằng súc sinh nhân cơ hội này làm cậu, đung đưa mấy cái trong xe, cậu ngã xuống trên bả vai Quý Hàn Bách.

Điều hoà trong xe đang thổi, da toát mồ hôi mát lạnh. Trong lòng Quý Hàn Bách cuồng loạn, không thể đè nén được suy nghĩ tà ác hèn hạ. May có Lưu Béo ở đây, nếu mà chỉ có hai người bọn họ, hắn cảm thấy chưa chắc mình đã có thể chống cự lại bản năng giống đực xấu xa của mình.

Da của Phó Lâm rất đẹp, trắng mịn bóng loáng, cảm giác cả người đều sạch sẽ. Từ lúc lên bờ, Phó Lâm đã không mặc T shirt nữa, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng xám, lỏng lẻo ẩm ướt, mở mấy cúc áo ra, lộ xương quai xanh.

Lưu Béo xoay kính chiếu hậu, nhìn qua gương thấy Quý Hàn Bách phía sau, hai đầu ngón tay gõ lên gối, đầu hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt(*).

(*) 天人交战 (Thiên nhân giao chiến): Đấu tranh giữa những nguyên tắc trên trời và những ham muốn cá nhân.

Sợ thế. Chó sói đang hai ba hai tư tuổi, sao định lực lại mạnh như vậy?

Có cần hắn phải dạy lại Quý Hàn Bách thế nào mới là đàn ông không?

Lưu Béo thấy trên đường không có xe, đã đến chỗ ngoặt, thân thể Phó Lâm vụt qua, đầu đang đặt trên bả vai Quý Hàn Bách ngã xuống. Quý Hàn Bách vội vàng đỡ lấy, bàn tay ấm áp thô ráp không giống với tay công tử nhà giàu, đặt ở cổ Phó Lâm. Phó Lâm sợ người khác chạm vào người, nói gì đến cổ, cả người giật lên một cái, chỉ cảm thấy dòng điện chạy qua lục phủ ngũ tạng, tê rần.

Cậu hoàn toàn không khống chế được cảm giác buồn buồn đó, bắp thịt trên cổ căng ra, đầu ngón chân cũng cong lên, chỉ hi vọng Quý Hàn Bách nhanh buông tay, ai ngờ không biết có phải Quý Hàn Bách cố ý không, hay là sợ cậu lại ngã nhào lần nữa, bàn tay hắn bao lấy cổ cậu, không buông ra.

Phó Lâm khó nhịn nghĩ: Tôi chết rồi.

- ---

Tác giả có lời muốn nói: Quý chó: Tôi cũng chết.