Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo - Chương 16: Hôn môi




Phó Lâm hơi ngạc nhiên, nhìn qua ngọn lửa trong mắt Mạnh Tiểu Kiều. Mạnh Tiểu Kiều mắt ướt nhẹp, kiêu căng hung tợn, chỉ thiếu viết mấy chữ "Mày mà đồng ý là bà sống mái với mày" lên mặt.

Phó Lâm chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, cậu gật đầu, nói: "Vâng ạ."

Quý Hàn Bách nghe xong thì nhìn sang Mạnh Tiểu Kiều: "Hết hi vọng chưa?'

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Được, được, để tao chống mắt lên xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu, đợi đến lúc anh độc thân, em sẽ quay trở lại!"

Nói xong, cậu ta ngoảnh đầu đi về phía xe của mình, Chu Phóng ném điếu thuốc trong tay đi, di di mũi chân lên điếu thuốc, đuổi theo: "Mạnh Tiểu Kiều!"

"Hức hức hức hức." Mạnh Tiểu Kiều ngồi trong xa Audi khóc, nhìn Quý Hàn Bách và Phó Lâm đứng ở đầu xe, cũng không biết là đang nói gì với nhau, mắng "Gian phu dâm phu!".

Chu Phóng đỡ trán, nói: "Hình như cậu còn chưa ăn gì, để tôi đưa cậu đi ăn nhá?"

Mạnh Tiểu Kiều lau mặt: "Cái con mẹ nhà nó, thứ đàn ông này không đáng để tôi rơi nước mắt, hôm nay tôi muốn ăn uống thật xả láng!"

Cậu vừa nói vừa lái xe, đèn xe chiếu vào Phó Lâm và Quý Hàn Bách. Quý Hàn Bách kéo Phó Lâm đến lề đường, Mạnh Tiểu Kiểu nhìn thấy thì lại càng đau lòng, vừa đánh tay lái vừa khóc. Chu Phóng nói: "Cậu đừng khóc bù lu bù loa nữa, không nhìn được đường đâu."

Mạnh Tiểu Kiều trợn mắt nhìn hắn.

Phó Lâm nhìn xe đã đi xa, bèn nói: "Không có chuyện gì nữa thì em đi về trước, lát nữa em còn phải biểu diễn."

Cậu xoay người muốn đi vào, Quý Hàn Bách đã kéo cậu lại. Phó Lâm quay đầu, mặt trang điểm đậm, tóc đỏ bắt mắt, rất lẳng lơ.

"Vừa rồi là anh nghiêm túc, em nghĩ là đóng kịch đấy à?" Hắn hỏi.

Phó Lâm nói: "Anh nghiêm túc hả, em nghĩ là anh đang đóng kịch thôi."

Quý Hàn Bách cười, ánh mắt nóng lên, hỏi: "Mấy giờ em tan làm?"

"Mười giờ." Phó Lâm nói.

"Lúc nào tan làm thì nói với anh."

Phó Lâm nói: "Mai lại gặp nhau ở quán rồi mà."

"Không phải là anh nói muốn theo đuổi em sao? Cũng nên có dáng vẻ là người theo đuổi em chứ." Quý Hàn Bách nói: "Em vào trong đi."

Sau khi Phó Lâm đi vào, Quý Hàn Bách chạy nhanh đến chiếc xe thể thao của mình ở bên cạnh, lái vụt đi.

Lúc nhận được điện thoại, hắn đang ăn cơm tại nhà họ Quý, trong lòng như lửa đốt, cho nên mới lái xe thể thao đến.

Hắn lái xe về nhà, mấy người bà nội Quý đã ăn xong rồi, mẹ kế của hắn là Tôn Diểu đang ngồi trong phòng khách xem tivi cùng bà nội, thấy hắn trở lại liền nói: "Cuống quýt chạy đi, đến cơm cũng chưa ăn xong, để cô Trần của con làm thêm một chút đồ ăn cho con nhé."

"Không, lát nữa tôi ra ngoài ăn khuya."

"Cháu đừng đi vội." Bà nội vẫy vẫy tay: "Lại đây đã."

Quý Hàn Bách đi tới, chỉ thấy mẹ kế Tôn Diểu vẫn đang cười.

"Bà nội chọn cho con mấy cô gái này, con xem xem có thích không?" Tôn Diểu nói.

Quý Hàn Bách hùa theo, nhận lấy điện thoại của bà nội, vuốt vuốt xem mấy cái ảnh.

"Con bé tóc dài này là thiên kim của tập đoàn Nhuận Phong, con bé tóc ngắn này có cha làm lãnh đạo thành uỷ, con bé tóc xoăn sóng này..."

"Như nhau thôi, còn không bằng người mà cháu đang theo đuổi." Quý Hàn Bách trả lại điện thoại cho bà.

Bà nội Quý hơi ngạc nhiên: "Cháu đang theo đuổi ai? Con gái nhà nào, cho ta xem một chút."

"Đợi đến lúc nào cháu tán đổ rồi nói tiếp, sớm muộn gì cũng sẽ đưa về nhà thôi." Quý Hàn Bách nói xong cũng đi lên tầng.

Lát nữa cũng coi như là cuộc hẹn hò của hắn và Phó Lâm, phải mặc đồ đẹp một chút.

Hắn chọn một cái áo sơ mi trắng, thêm một cái quần Âu màu xám, vừa mặc quần áo chỉnh tề, tiếng điện thoại vang lên, hắn cầm lên nhìn, lại là Mạnh Tiểu Kiều.

Đống tro tàn bùng lên nhanh đấy.

Hắn không nghe.

Nhưng Mạnh Tiểu Kiều có bệnh hơi điên, nếu khi cậu ta tìm bạn, thấy bạn bè không nhận điện thoại của mình, cậu ta sẽ càng oanh tạc. Đây cũng chính là điểm không hợp trong tính cách của hai người, hắn cảm thấy Phó Lâm sẽ không như vậy. Thật ra tính tình của hắn cũng hơi tệ, khá thích hợp với kiểu lạnh lùng ngoan ngoãn như Phó Lâm.

Quý Hàn Bách đeo đồng hồ vào rồi nhận điện thoại, hắn còn chưa kịp mở miệng, giọng của Mạnh Tiểu Kiều đã truyền đến: "Anh đến Tường Vi Đỏ luôn đi!"

"Sao cậu lại quay lại đấy?" Quý Hàn Bách nói: "Mạnh Tiểu Kiều, có phải cậu muốn ăn đòn rồi không?"

"Em quay lại đương nhiên là có nguyên nhân của em, anh nhanh tới đây đi!"

Mạnh Tiểu Kiều nói xong đã ngắt điện thoại, nhìn sang Chu Phóng đang nằm trên ghế chơi điện thoại, nói: "Lại còn không nhận điện thoại của tôi."

"Không đi tìm chết thì sẽ không chết đâu."

"Vậy hãy để cho tôi chết triệt để đi!" Mạnh Tiểu Kiều vừa nói vừa ợ một cái, vừa nãy cậu đi ăn khuya với Chu Phóng, cậu biến đau khổ thành thèm ăn, không cẩn thận mà ăn nhiều.

Quý Hàn Bách ngắt điện thoại lập tức đi ra ngoài, em gái Quý Ánh Thanh đi từ trên tầng xuống, hô to: "Anh hai, anh lại ra ngoài rồi!"

"Anh hai của con có việc, con đừng làm phiền anh ấy." Tôn Diểu nói: "Con xuống xem tivi cùng bà nội đi."

Bà nội Quý nhìn Quý Hàn Bách: "Ta xem nó có thể tìm được cái dạng gì."

"Đứa nhỏ thích là được rồi." Tôn Diểu cười nói.

"Nó không phải con ruột của cô, đương nhiên là cô không để ý rồi, ai cũng như nhau thôi nhỉ?" Bà nội Quý nói.

Tôn Diểu bị nghẹn một chút, lúng túng cười, vẫy Quý Ánh Thanh: "Lại đây, xem tivi với bà nội, mẹ lên tầng một lúc."

"Không cần, tôi về phòng xem." Bà nội Quý vừa nói xong đã đứng lên.

Bà không thích Tôn Diểu, lại càng không thích Tô Hồng, bà thích nhất là Tống Ngọc - mẹ ruột của Quý Hàn Bách, không hiểu sao người con dâu này lại không có duyên với bà, chưa được mấy năm đã rời khỏi cái nhà này, sau đó còn chết nữa.

Nhà cũ của nhà họ Bách khá xa quán bar Tường vi đỏ, vừa đến đã tới giờ Phó Lâm tan làm. Trước đó ở trên sân khấu, Sở Tiểu Hạo đã nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều trở lại: "Có phải cậu ta lại đến gây sự với cậu không? Để lát nữa tôi đi cùng cậu."

"Lát nữa Quý Hàn Bách tới đón tôi." Phó Lâm nói.

Sở Tiểu Hạo hơi ngạc nhiên, hỏi: "Tiến triển nhanh thật đấy, chốt đơn chưa?"

"Vẫn chưa đâu." Phó Lâm rửa mặt, nói: "Chưa nhanh như vậy."

"Với mấy người nhà giàu này, cậu không thể để cho hắn ta đắc thủ quá nhanh được." Sở Tiểu Hạo nói.

"Tôi biết mà."

Sở Tiểu Hạo đi ra cùng cậu, trong quán đang quẩy tưng bừng, Mạnh Tiểu Kiều chặn đường cậu nói: "Cậu đừng đi vội, tôi gọi Quý Hàn Bách đến rồi, chúng ta còn chưa xong chuyện đâu."

Phó Lâm nói: "Muốn uống gì không, tôi mời."

"Anh ấy đến rồi, đang ở bên ngoài." Phó Lâm nói.

Mấy người ra khỏi quán đã thấy Quý Hàn Bách đứng đó.

Sở Tiểu Hạo nhìn thấy Quý Hàn Bách, không nhịn được mà chảy nước dãi.

Đàn ông như vậy mà không có tình địch là không bình thường đâu.

Cậu ném cho Phó Lâm một ánh mắt khích lệ rồi trở lại quán bar.

Phó Lâm, Mạnh Tiểu Kiều và Chu Phóng tới, Mạnh Tiểu Kiểu thấy Quý Hàn Bách đã đổi một bộ quần áo khác.

Quần tây, giầy da, sơ mi trắng, trong bướng bỉnh lại có một chút khí chất đàn ông thành thục.

Mạnh Tiểu Kiều đau lòng, nói: "Nãy suýt chút nữa là em bị mấy người qua mặt rồi."

Quý Hàn Bách nhăn mày nhìn cậu: "Cậu lại đến đây làm con *** gì?"

Éc éc!

Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy mình không chịu nổi việc Quý Hàn Bách văng tục với mình.

Quá man quá sexy!

Phó Lâm mím môi, đứng ở bên cạnh.

Chu Phóng cảm thấy lần này không có việc gì cho mình, leo lên xe thể thao châm chọc.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Em vô cùng nghi ngờ là hai người đang diễn trò, em không tin hai người mới quen nhau chưa được bao lâu đã nảy sinh tình cảm, ngoài miệng nói yêu thì là yêu, ai biết có phải hai người đang bắt tay với nhau hay không. Anh đã sớm muốn đẩy em ra rồi, em lại còn không biết nữa sao?"

"Vậy phải làm thế nào cậu mới chịu tin?" Phó Lâm hỏi.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Nếu hai người đúng là người yêu vậy thì hôn nhau trước mặt tôi luôn đi!"

Phó Lâm: "..."

Lại cái não shit gì đây?

Mạnh Tiểu Kiều lại cảm thấy chiêu này của mình rất cao siêu, hai người bọn họ có phải người yêu thật hay không thử là biết ngay.

Bởi vì tính cách của Quý Hàn Bách vô cùng thích sạch sẽ, trước kia bọn họ cùng đi hát, ai cũng đều có tay vịn nhưng hắn thì không để cho người khác chạm vào mình. Người thì thô tục nhưng lại rất sạch sẽ. Người như vậy không thể nào vì diễn trò mà dâng hiến nụ hôn đầu của mình được.

Quả nhiên, Quý Hàn Bách nói: "Cậu tin thì tin không tin thì thôi, lại còn muốn xem hôn môi nữa."

Hừ hừ, biết ngay mà, đừng hòng qua mặt tui, thiếu chút nữa thì cậu bị lừa rồi, may mà cậu vẫn đủ thông minh! Nãy ăn cơm thấy đôi tình nhân bàn bên cạnh chụt chụt nhau, cậu liền nghĩ ngay ra ý này!

"Tôi còn tưởng cái gì." Phó Lâm cười, sau khi tẩy trang cậu lại trở về Phó Lâm lạnh lùng trắng nõn, cậu cười trong veo dịu dàng, răng vừa trắng vừa đều.

Giờ đang là lúc quán bar đông khách, bên cạnh người ra ra vào vào, rất náo nhiệt. Quý Hàn Bách hơi ngạc nhiên, tim đập lỡ một nhịp rồi thấy Phó Lâm nghiêng lưng khoác túi, đi tới chỗ hắn.

Mạnh Tiểu Kiều trợn to cả hai mắt.

Chu Phóng trong xe cũng nhìn.

Trong bóng đêm, Phó Lâm đi đến bên cạnh Quý Hàn Bách hỏi: "Được không ạ?"

"..." Quý Hàn Bách nuốt nước miếng.

Phó Lâm túm lấy cổ áo Quý Hàn Bách, nhón chân lên hôn.

Nụ hôn đầu của Quý Hàn Bách đã mất như vậy đó.

Á á á á á! Mạnh Tiểu Kiểu suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên, xe cứu thương, xe cứu thương, cậu muốn chết!

Quý Hàn Bách kinh ngạc nhìn Phó Lâm, Phó Lâm buông hắn ra, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt rõ ràng là có chút hỗn loạn, nhấp miệng, nhìn về phía Mạnh Tiểu Kiều: "Chỉ hôn như vậy thôi đã được chưa, muốn hôn lưỡi nữa không?"

Nói xong cậu lại nhón chân lên muốn hôn Quý Hàn Bách, nhưng chỉ cảm thấy bàn tay Quý Hàn Bách nắm lấy eo của cậu, mãnh liệt hôn trước.

Cái đìn ***. Quý Hàn Bách nghĩ, tim muốn nhảy ra ngoài rồi, hai tay hắn chuyển sang ôm mặt Phó Lâm, hôn cậu ngấu nghiến.

Mạnh Tiểu Kiều khóc hu hu chạy ra xe, Chu Phóng ngồi ở ghế lái, dùng cái nhìn nói với cậu:

Cậu nhìn đi, không đi tìm chết thì sẽ không chết.