Châu Vỹ ngồi bên cạnh nhâm nhi tách trà, nhìn con trai mình tận lực lấy lòng, cười thầm
Tống Tư Duệ à Tống Tư Duệ, người kiêu căng như con cuối cùng cũng có ngày này, hahaha
Thật ra trước khi hắn đến, bà đã giao cho cô một nhiệm vụ
Cả ngày hôm nay phải học cách từ chối, nói trống không với hắn
Dù có hỏi gì cũng chỉ được trả lời không
Sang ngày kế tiếp, cô vẫn như vậy. Hắn không ngu ngốc, đoán biết được vài phần
Người mẹ ruột này dường như nhìn thấy con trai bị hành hạ liền rất vui vẻ. Bà tăng thời gian hoàn thành nhiệm vụ lên 1 tuần
Những ngày sau đó, Cố Giai Lệ cũng dẫn quen thuộc
Chỉ cần hắn mở lời, trực tiếp từ chối những món mình không thíchTống Tư Duệ sau 1 tuần hao mòn, thật sự chỉ muốn mẹ mình hãy đi đâu đó chơi một thời gian
Nhưng thật sự rất khó a
Hôm nay đối tác tặng hắn một con thỏ bông rất to, cao tận 3 mét, còn nhắn nhủ là quà cho con hắn sau này
Tống Tư Duệ nghe xong mặt đen lại. Hắn còn đang chật vật lấy lòng vợ, đêm đến phòng không gối chiết
Cắn răng nhìn mẹ đưa vợ mình đi nơi khác ngủ mà lòng đau như đứt từng đoạn ruột
Tên đối tác nào lại dám tặng thú bông? Chán sống rồi
'' Thiếu gia, con thỏ này ...''
'' Vứt đi''
Gray còn chưa kịp nói xong đã bị người nào đó phũ phàn ném một câu, sau đó về nhà Gray không biết xử lý thế nào. Dù sao đối phương cũng là đối tác, nếu ném đi thì khác nào cố ý gây sự?
Đành phải ngậm ngùi nghe hắn càu nhàu suốt cả đoạn đường từ công ty về tận nhà
Tống Tư Duệ ngồi ngã lưng vào sofa, bực dọc nới lỏng caravat, đến lúc này vẫn đang xỉa xói Gray
'' Cậu đem nó vào đây làm gì? Tôi đã nói vứt đi rồi mà''
Anh đúng là khổ quá đi, vứt không được để lại chẳng xong. Đành phải đem nó tránh xa tầm mắt của hắn
Cố Giai Lệ vừa hay từ trên lầu đi xuống, nhìn con thỏ bông không chớp mắt
Lúc đi ngang qua phòng Cố Minh Châu, cô đã lén nhìn xem. Trong đó cũng có con thỏ tương tự, nhưng không to và đẹp bằngGray nhìn thấy cô, vui mừng còn hơn nhận được tiền lương. Nhanh chóng di chuyển sự chú ý của hắn
'' Thiếu phu nhân''
Tống Tư Duệ đứng lên, bộ dạng đại ác ma thu liễm, thay vào đó là sự hoà nhã như đang cố lấy lòng
'' Em dùng cơm chưa?''
Cô đang dáng chặt mắt mình vào con thỏ, nên không nghe thấy hắn hỏi. Tống Tư Duệ đi đến gần, nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, nhẹ giọng
'' Em thích sao?''
Cố Giai Lệ chớp chớp mắt xoay sang nhìn hắn, rồi nhìn con thỏ phía xa. Theo thói quen muốn từ chối, sau đó lại nhớ đến những lời mà mẹ nói, liền nhẹ gật đầu
''Ừm ...'' Tống Tư Duệ cười, trắng trợn giành công
'' Anh biết em sẽ thích, nên cố tình mang nó về. Muốn đặt ở đâu tùy em''
''.....''- Gray1
Ánh mắt cô phát sáng lấp lánh, không giấu nỗi nụ cười cùng má lúm đồng tiền duyên dáng, trong vài giây nhìn người đàn ông trước mắt
Nếu không tính mẹ chồng, thì đây là lần đầu cô được nhận món quà to lớn đến thế
Những trang sức mà mẹ tặng, cô không dùng đến. Cũng chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi bất cứ thứ gì
Mỗi lần nhìn thấy Cố Nham đem về vô số món quà cho chị em Cố Minh Châu, cô âm thầm ngưỡng mộ và ganh tị biết bao nhiêu
Cố Giai Lệ nhìn con thỏ to lớn, bẽn lẽn nói với hắn 2 tiếng'' Cảm ơn''
Sau đó liền chạy vụt xuống dưới nhà, hào hứng quan sát món đồ vừa nhận được
Tống Tư Duệ nhìn theo bóng dáng vui như bắt được vàng của cô, cười khổ lẩm nhẩm
'' Đá quý trang sức tặng em thì một mực không thích. Đống vải vụn đó chẳng tốn bao nhiêu lại rạng rỡ thế kia. Tâm tư của nữ nhân đúng là kỳ lạ''
Tống thiếu gia nhìn thấy cô lần đầu cười với mình, tâm trạng liền thay đổi
Sắc mặt khó coi từ sáng đến bây giờ tan biến
Thôi thì quyển sách '100 cách dỗ vợ' đó ... tuy nhảm nhí
Nhưng hắn cũng miễn cưỡng xem được một nửa rồi, xem thêm vài trang cũng chẳng mất miếng thịt nào trên Tống Tư Duệ đến bên cạnh, chấp tay sau lưng
'' Đặt trong phòng ngủ thế nào?''
Cô nấp sau con thỏ, lợi dụng kích cỡ to lớn lẫn trốn. Hắn thấy cô sợ, không hỏi thêm trực tiếp đi lên phòng làm việc
Được vài bước liền nghe được âm thanh êm tai
'' Tôi ... muốn đặt ở sân thượng''