Cô nhìn gương mặt mình bên trong màn hình điện thoại. Cảm giác khó tin, không ngờ bản thân có ngày cũng có thể nở nụ cười tươi đến thế
Đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy vui vẻ thế này. Đêm nay chắc chắn sẽ ngủ rất ngon
Cố Giai Lệ đặt chiếc điện thoại lên bàn nhỏ, thay 1 bộ áo thoải mái rồi nằm lên giường
Chợt cô nhớ ra gì đó, không nghĩ nhiều liền chạy đến phòng Dung Dung gõ cửa
Hồi lâu sau đó liền thấy cô ấy sắc mặt trắng bệch đi ra
'' Cô sao vậy, không khoẻ chỗ nào?'' - Cố Giai Lệ lo lắng hỏi
Dung Dung lắc đầu
'' Tôi đến kỳ sinh lý thôi, không sao. Thiếu phu nhân tìm tôi có việc gì?''
'' À, cái chăn lúc sáng ... tôi không thấy ở trong phòng'' - cô nói'' Không thể nào. Vì người không ngủ ở trên sân thượng nên tôi đem vào phòng và để ở trên giường mà'' - Dung Dung khó hiểu
Cố Giai Lệ có chút nghi ngại, nhỏ giọng hỏi
'' Cô ... để ở phòng nào vậy?''
'' Phòng của thiếu gia''
Thôi xong rồi. Buổi sáng nhiều việc sau đó lại đi mua sắm với mẹ, nên quên nói với Dung Dung cô ngủ ở phòng nào luôn
Nghe Dung Dung nói xong, tay chân cô đều nhũn ra như bùn. Giọng nói ngọt ngào như bị tắc nghẽn không tin vào những gì mình nghe thấy, hỏi lại
'' Phòng ... của ... anh ta?''
'' Hôm qua người không ngủ ở đó sao?'' - Dung Dung sững sốt '' Không ... có'' - cô lắc đầu, mặt buồn rười rượi, trên gương mặt phiến hồng có thêm 1 tầng nước ở hốc mắt
'' Xin lỗi, thiếu phu nhân. Hôm qua tìm mãi không thấy người cho nên tôi cứ nghĩ ... để tôi đến đó lấy chăn về'' - Dung Dung áy náy, khập khiễn bước ra ngoài
Nhưng bị ngăn lại
'' Không cần, tôi có thể lấy về''
Dung Dung đang không khoẻ, sao có thể khiến cô ấy mệt mỏi hơn? Với cả, bây giờ cũng hơn 12 giờ, hắn chắc đã ngủ trên tầng thượng rồi
Cô chỉ cần vào phòng lấy chăn, không làm phiền ai cả
Cố Giai Lệ nhanh chóng chạy đi, cô buồn ngủ lắm rồi. Trên hành lang ở phòng ngủ, cô rình mò như kẻ trộmĐọc nhanh tại Vietwriter.vn Lấp ló nhìn xem ác ma có lãng vãng quanh đây hay không. Dù sao cô bị hắn hù doạ không phải ngày một ngày hai
Nếu nhìn thấy hắn trong phòng thì rút lui là vừa. Còn nếu không, cô lẻn vào lấy cái chăn rồi rời đi
Quan sát thấy hắn không ở đây, cô mới yên tâm hành động. Mở cửa bước vào
Nhìn thấy cái chăn lông cừu trắng tinh nằm yên trên chiếc giường to, Cố Giai Lệ vui mừng muốn rơi nước mắt, chạy đến ôm lấy nó không ngưng được nụ cười trên môi
Cũng may là ở đây, chưa bị ném đi mất
Thiếu phu nhân không chậm trễ dù là 1 giây, làm đúng như kế hoạch bản thân đề ra. Lấy được đồ nhanh chóng lao ra ngoài
Cô xoay người bước được 2 bước liền đụng phải bức tường to lớn
'' Á''Kỳ lạ, sao lại có vật cản ở đây?
Cô đưa tay xoa xoa nhẹ nơi bị đụng trúng trên trán, tiện thể ngẩng đầu nhìn xem vật gì đang ngán đường
Đồng tử 1giây sau liền co lại, đôi mắt mở to hết mức có thể. Hàng lông mi dài bất chợt run lên
Cái mũi nhỏ nhắn hít vào đợt khí lạnh lẽo, môi đào căng mọng hé cả kinh hé mở. Gương mặt cô cũng trắng bệch không chút huyết sắc
Hắn ... sao hắn lại ở đây?
Tống Tư Duệ lúc nãy đã thấy cô lén lén lút lút hệt như đang có ý đồ gì đó.Tâm mi lạnh lùng toả ra hàn khí
Hắn liền đi theo phía sau. Muốn xem thử rốt cuộc cô muốn làm trò gì
Không phải lão già Cô Nham kia muốn cô lấy trộm tài liệu cơ mật của nhà hắn đó chứ? Cô bước vào phòng, hắn ở ngoài cửa thầm quan sát. Chỉ thấy con rùa nhỏ này vui vẻ lắm
Dường như bắt được thứ gì quý giá. Hắn ở xa, chỉ nhìn thấy bóng lưng
Tống thiếu mất kiên nhẫn tiến đến, mở miệng. Còn chưa kịp nói thì cô bất ngờ xoay người rồi sà vào lòng hắn
Tổng giám đốc gương mặt như muốn nuốt chửng người đối diện. Gằng từng chữ
'' Đang làm gì?''
Lúc này, hắn mới thấy rõ vật trên tay cô. Chẳng qua chỉ là cái chăn lông cừu mà thôi.
Giữa chân mày giãn ra không ít, nhưng nét mặt vẫn cau có
Cố Giai Lệ cúi đầu, đôi mắt loé lên tia sợ hãi. Biểu cảm gương mặt đơ cứng hệt như bị bắt quả tang làm chuyện gì mờ ám