Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Chương 71: Hoàn chính văn




Ngày hôm sau.

Cố Trì gọi điện cho cấp dưới, giọng nói không che giấu được sự vui vẻ:

"Cậu giúp tôi chuẩn bị một hôn lễ thật ý nghĩa, không cần quá hoành tráng, tôi muốn cho cô ấy một đám cưới thật sự."

Trước đây, hôn lễ của cô và Cố Đình Bắc làm rầm rộ như thế, cuối cùng vẫn là chia xa.

Anh không muốn làm quá khoa trương, chỉ muốn cô thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Đám cưới của hai người được diễn ra vào nửa tháng sau đó, không có phóng viên, chỉ có những người thân quen thật sự.

Giọng nói của MC vang lên:

"Diệp Tuệ, cô có nguyện ý gả cho Cố Trì, nửa đời còn lại đều ở bên Cố Trì không?"

Diệp Tuệ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như sao, nhẹ giọng nói:

"Tôi nguyện ý."

MC lại nói:

"Cố Trì, anh có nguyện ý chăm sóc Diệp Tuệ suốt quãng thời gian còn lại không?"

Cố Trì cười dịu dàng, trong mắt không giấu được vẻ ôn nhu:

"Tôi nguyện ý."

Anh cầm lấy chiếc nhẫn mà mình chuẩn bị đã lâu, đeo vào ngón áp út của cô gái, sau đó nâng tay cô lên, hôn vào mu bàn tay cô, nụ hôn thiêng liêng, chứa đầy tình yêu của người đàn ông.

2 tháng sau.

Gần đây, Diệp Tuệ liên tục xuất hiện những biểu hiện của phụ nữ có thai như: nôn nghén, thèm ăn đồ chua, tính tình nóng nảy.

Cố Trì có suy đoán trong lòng, nhưng anh không dám chắc, anh sắp xếp lại lịch trình, sau đó đưa cô đến bệnh viện khám.

Kết quả sau khi khám đã chứng thực suy đoán kia của anh.

Tuệ Tuệ có thai!

...

Thời gian thấm thoắt trôi đi, hôm nay là ngày Diệp Tuệ sinh con.

Nhờ sự cố gắng nỗ lực của các bác sĩ y tá, Diệp Tuệ đã thuận lợi sinh ra đứa con đầu lòng.

Là một bé trai kháu khỉnh, nặng 4kg.

Cố Trì nhìn Diệp Tuệ mệt mỏi nằm trong phòng hồi sức, trong lòng anh đau đớn.

Cô nhất định cứ muốn sinh con, mặc dù anh chẳng thích chút nào.

Sinh con sẽ khiến cô đau đớn. Anh là đàn ông, không cảm nhận được nỗi đau này, cũng không thể chia sẻ nỗi đau này với cô.

Nhưng anh biết nó không hề dễ chịu, mẹ anh là một dẫn chứng.

Mẹ anh đã ra đi sau khi hạ sinh anh.

Cũng vì thế mà anh không được cha mình yêu thích, từ nhỏ, dù anh luôn ưu tú hơn Cố Đình Bắc nhưng trong mắt của cha lại không hề có anh.

Gần đây, vì Cố Đình Bắc không có tung tích, cha anh lại trở bệnh nặng, ông ta không còn cách nào, đành giao lại Cố gia cho anh tiếp quản.

Không phải ông ta chưa từng ngăn cản anh và Diệp Tuệ đến với nhau, suy cho cùng, không một người cha nào cảm thấy dễ chịu khi vợ cũ của con trai út lại đến với con trai lớn cả.

Chỉ là không chống cự lại được với gia thế hiển hách của cô, ông ta đành mắt nhắm mắt mở, không gây khó dễ cho cả hai nữa.

Cố Trì khẽ vuốt ve mái tóc dính đầy mồ hôi của cô gái trên giường.

Vì để có thể thuận tiện sinh con, cô đã không chút do dự cắt đi mái tóc dài mà cô luôn giữ gìn.

Tuệ Tuệ, em đã hy sinh rất lớn, đời này, anh nhất định một lòng một dạ với em.

Nếu lòng thay đổi, liền bị trời tru đất diệt.

...

Thời gian là thứ mà con người không kiểm soát được, 10 năm trôi qua thật nhanh chóng.

Thoáng cái, Diệp Tuệ đã 33 tuổi, đã có gia đình một chồng hai con hạnh phúc.

Đúng vậy, cô vừa sinh thêm một đứa, là con gái.

Con trai tên là Cố Kiến Lăng, con gái tên là Cố Kiến Vân.

Có lẽ niềm vui có cháu đến quá bất ngờ, Dương Hạ Châu hiện tại mặc dù đã ngồi xe lăn, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Tống gia giao lại cho Tống Vũ, Diệp Tuệ được chia 30% cổ phần.

Dương Hạ Châu bây giờ đã không còn vất vả, sức khoẻ mặc dù ngày càng yếu nhưng ít nhiều cũng có thể chống cự thêm được 5 năm.

Mỗi lúc nổi hứng, bà liền sang chỗ Diệp Tuệ chơi với hai đứa cháu, thỉnh thoảng lại phổ cập một chút kiến thức kinh doanh hữu ích cho Cố Kiến Lăng.

Mỗi lần như vậy, Diệp Tuệ đều cười nói:

"Tiểu Lăng mới chỉ là đứa trẻ 10 tuổi, mẹ dạy nó những điều đó, chắc gì nó đã nhớ."

Dương Hạ Châu mặt lạnh nhìn cô, giọng nói giận dữ:

"Con xem thường con trai mình quá rồi, mẹ chỉ cần liếc qua liền biết, đứa trẻ này rất thông minh, sau này nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở."

Diệp Tuệ chỉ biết cười trừ, có lẽ đến cô cũng không ngờ suy đoán của bà thế nhưng lại đúng.

...

Hôm nay là ngày cuối năm, còn 15 phút nữa là đến giao thừa.

Cố Trì dẫn cả gia đình đến nơi bắn pháo hoa hằng năm, nhìn hai đứa trẻ vui vẻ nô đùa trong không khí ấm áp của đêm giao thừa.

Tiếng pháo hoa vang lên, trong âm thanh ồn ào la hét của tất cả mọi người, cùng với âm thanh của pháo hoa, Diệp Tuệ mỉm cười, dịu dàng trong mắt như muốn tan ra, nhìn anh, khẽ nói:

"Cố Trì, trăng đêm nay thật đẹp."

Cố Trì nhìn cô, giọng nói ấm áp lạ thường:

"Gió cũng rất dịu dàng."

Xung quanh là thanh âm ồn ào, không hiểu sao cả hai lại nghe rõ giọng của đối phương đến thế.

...

Hoàn chính văn