Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Chương 44: Chị muốn tôi làm gì?




Mặc dù lùm xùm ngoại tình đã được giải quyết, nhưng trên mạng vẫn còn rất nhiều lời không tốt về cô.

Không biết là ai ở sau chuyển hướng dư luận, chủ đề bàn tán trên mạng xã hội lại chuyển về Diệp Tuệ.

Những bình luận nổi bật nhất là:

"Xem như cô ta không ngoại tình thì thế nào? Vẫn là có một chân với anh chồng đấy thôi. Tôi đoán cô ta không hài lòng với Cố Đình Bắc nên mới ly hôn, sau đó danh chính ngôn thuận mà thông đồng với Cố Trì mới đúng."

"Chứ còn gì nữa? Loại người vô ơn, dám hãm hại em gái thì còn chuyện gì mà cô ta không làm được?"

"Cũng thật tội nghiệp cho Diệp Uyển Nhi, có một người chị gái độc ác như vậy..."

Lại lần nữa ngồi đọc bình luận trên mạng, trên mặt Diệp Tuệ không nhìn ra cảm xúc, đáy mắt âm u. Cô khẽ nỉ non:

"Diệp Uyển Nhi...."

...

Diệp Uyển Nhi vừa đi ra khỏi trung tâm mua sắm, tâm trạng cô ta rất không vui.

Cô ta không hiểu, vì cái gì mà cha mẹ không cho cô ta nhiều tiền như bạn bè.

Đi mua sắm cùng với một nhóm bạn, nhưng ai cũng có rất nhiều tiền, mua một đống hàng hiệu, riêng cô ta chỉ đủ tiền để bắt xe về.

Cô ta không cam tâm, trong lòng thầm oán trách cha mẹ.

Diệp Uyển Nhi đang đi trên đường, đột nhiên phát hiện, có một chiếc xe đang theo sau cô ta.

Mặc dù hơi sợ hãi nhưng cô ta không nghĩ nhiều, chỉ cho là trùng hợp, nhưng một lúc sau, cô ta phát hiện chiếc xe kia vẫn như cũ, bám theo cô ta.

Cô ta hoảng hốt, vội vàng tăng tốc độ, chạy thật nhanh, nhưng cuối cùng chiếc xe kia vẫn đuổi kịp.

Phía trước cô ta là một bức tường kín mít, phía sau lại là chiếc xe kia, hai bên toàn là cây cao rậm rạp, thật sự không còn đường chạy nữa.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, từ từ nhìn đôi chân dài đang bước xuống từ chiếc xe đắc tiền kia, đến lúc nhìn rõ mặt của người vừa xuống xe, cô ta không thể tin nổi, run run chỉ tay vào mặt người đó, giọng nói lắp bắp:

"Là chị... Diệp Tuệ, tại sao chị lại theo dõi tôi?"

Diệp Tuệ bước đến trước mặt cô ta, cô cười dịu dàng, nụ cười kia rõ ràng ấm áp như thế, không hiểu sao rơi vào mắt Diệp Uyển Nhi lại có chút đáng sợ.

Diệp Uyển Nhi thầm cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng mà sợ hãi, lúc này, Diệp Tuệ lên tiếng:

"Uyển Nhi, em gái thân yêu của chị, em đang thiếu tiền phải không?"

"Chị.... sao chị biết?"

"Em chỉ cần trả lời cho chị, có phải em đang thiếu tiền không?"

"Tôi....tôi..."

"Uyển Nhi, em không cần phải phủ nhận, chị biết em đang cần tiền, giờ em có muốn kiếm tiền không nào?"

Diệp Uyển Nhi chưa bao giờ thấy Diệp Tuệ trở nên đáng sợ như vậy, lý trí bảo cô ta từ chối, nhưng sức hấp dẫn của đồng tiền khiến cô ta không kháng cự được, vô thức trả lời:

"Chị muốn tôi làm gì?"

Diệp Tuệ như đoán được rằng cô ta sẽ đồng ý, khoé miệng cô nhếch lên, thì thầm vào tai cô ta:

"Uyển Nhi ngoan, em chỉ cần livestream, công khai cho mọi người biết những chuyện mà Diệp gia đã làm với chị, cả cuộc sống của chị ở Diệp gia, em muốn bao nhiêu chị cũng cho."

Diệp Uyển Nhi định từ chối, nghe xong câu cuối thì hơi do dự, cô ta lí nhí nói:

"Nhưng... làm như vậy thì thanh danh của Diệp gia sẽ tổn hại."

Ánh mắt Diệp Tuệ lại càng thêm ôn nhu, ôn nhu đến mức quỷ dị, cô ép thấp giọng, tận lực dụ dỗ Diệp Uyển Nhi:

"Uyển Nhi, chẳng lẽ em muốn bị bạn bè khinh miệt sao? Em không muốn tiền sao? Có tiền, em sẽ được mọi người tung hô như công chúa, em thật sự không muốn sao?"

Diệp Uyển Nhi chần chừ một lúc, rốt cuộc đồng ý:

"Được."

Diệp Tuệ lúc này mới hài lòng, đưa trước cho Diệp Uyển Nhi một tấm thẻ ngân hàng, sau đó ưu nhã rời đi, để lại Diệp Uyển Nhi ánh mắt si mê lại khao khát nhìn tấm thẻ