Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 675: Sự Giày Vò Hạnh Phúc




CHƯƠNG 675: SỰ GIÀY VÒ HẠNH PHÚC

Ban đầu anh định nghiên cứu kỹ xem rốt cuộc bí mật và mục đích này là gì, nhưng mọi chuyện dường như đã trở nên ngày càng thú vị, nếu cô đã muốn chơi trò này, vậy thì anh sẽ cùng cô chơi đến cùng.

“Anh yên tâm, tôi biết mình nên làm gì, sẽ không để anh phải thất vọng.” Vì những ngày tháng sống sau này, cô chỉ có thể tự mình gánh vác. Cô bị mệt mỏi giày vò đến mức người không ra người, ma không ra ma, cũng không biết sau này mình còn gặp chuyện gì nữa.

“Việc này không nên chậm trễ, cô mau xuất phát ngay đi.” Thịnh Thảo An không ngờ người đàn ông trước mặt này lại sốt ruột muốn cô xuất phát ngay như vậy.

Quả thật Thịnh Thảo An hơi do dự, nhưng cô có suy nghĩ kháng cự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, bởi vì chuyện nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt. Vì vậy, cô phải làm theo lời anh.

“Cô yên tâm, tôi mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của cô.” Nói xong, Đường Lực hôn lên mặt Thịnh Thảo An, cảm giác này giống như bọn họ là cặp đôi đã yêu nhau nhiều năm vậy.

Mặc dù có lúc Thịnh Thảo An cũng cảm thấy mơ hồ. Nhưng cô không có sự lựa chọn khác.

Đường Lực ra khỏi phòng bệnh rồi, Thịnh Thảo An nhanh chóng thay quần áo bệnh nhân ra, cô cảm thấy cơ thể mình vẫn có chút khó chịu, đầu vẫn còn choáng váng. Nhưng bây giờ cô nhất định phải đi xử lý chuyện này.

Biệt thự nhà họ Thịnh.

“Người này không biết đã gạt mình bao nhiêu lần rồi?” Tiêu Mộc Diên vừa bước xuống giường, đã có vẻ mặt ai oán.

Mấy ngày nay, Tiêu Mộc Diên gần như đều nằm trên giường bị Thịnh Trình Việt giày vò, quan trọng là bản thân anh rất hưởng thụ sự giày vò này.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình sắp bị anh chọc tức chết rồi, tại sao lại có người đàn ông như vậy. Lúc nào cũng dính lấy cô, ngoại trừ lúc ăn cơm, người đàn ông kia luôn ở cạnh cô, không đến công ty làm việc, cũng không đi đón các con, ngược lại cả ngày chỉ dính lấy cô.

Ngay cả bây giờ, cô vừa bước ra khỏi phòng, anh đã lại nhào tới, ôm eo cô, giống như cặp vợ chồng son gặp lại sau sau thời gian dài xa cách vậy.

“Tại sao anh vẫn chưa làm chuyện anh đã đồng ý với em.” Tiêu Mộc Diên nói với anh bằng giọng trách móc.

“Anh còn tưởng là ai lại chọc giận cô vợ nhỏ của anh rồi?” Thịnh Trình Việt chỉ ôm chặt Tiêu Mộc Diên.

“Vợ nhỏ gì chứ?” Người đàn ông này lại đặt cho cô một biệt danh kỳ lạ rồi: “Là sao, anh có vợ lớn rồi đúng không? Cô vợ lớn đó là ai?”

Nhưng Thịnh Trình Việt nghe thấy câu nói này của Tiêu Mộc Diên thì cảm thấy không vui, vì vậy không nhịn được muốn phản bác cô.

“Vợ à, em đừng lo lắng, vợ nhỏ là em, vợ lớn cũng là em, anh chỉ có một người vợ là em mà thôi.” Nói xong, Thịnh Trình Việt hôn lên cổ cô, làm cho Tiêu Mộc Diên có một cảm giác tê dại.

“Anh mau buông em ra đi. Bây giờ không ở trong phòng, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.” Tiêu Mộc Diên lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.

“Dù sao thì cũng không ai chú ý đến chúng ta đang làm gì.” Thịnh Trình Việt nói xong thì không kiềm lòng được hôn lên môi cô, một lát sau nụ hôn càng phóng túng hơn, bàn tay cũng vô thức tiến vào trong quần áo, vuốt ve làn da mềm mại của cô.

Rõ ràng mỗi ngày đều mãnh liệt đòi lấy sự mềm mại của cô, nhưng anh luôn cảm thấy không thể nào thỏa mãn được chính mình, muốn trách chỉ có thể trách người phụ nữ này quá ngon mắt, làm cho anh cảm thấy nghiện.

“Hình như anh càng ngày càng không thể rời được em.” Anh vừa hôn cô, vừa dùng giọng điệu gợi cảm nói bên tai Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên bị anh hôn đến mức khẽ phát ra mấy tiếng rên rỉ ám muội. Thật sự cảm thấy khó hiểu, bởi vì mấy ngày nay, Thịnh Trình Việt thú tính quá độ, không ngừng đòi hỏi cô. Cô cảm thấy ngày nào cũng bị anh vắt cho kiệt sức rồi.

Nhưng bết bát nhất chính là trong lòng nghĩ sẽ mệt đến bở hơi tai, nhưng người vẫn sảng khoái, vì vậy người đàn ông trước mặt mới không phân biệt ngày đêm, luôn làm những trò vận động không thể miêu tả kia với mình.

Có điều lúc Tiêu Mộc Diên nghĩ đến những thứ này, trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.

Thịnh Trình Việt càng hôn Tiêu Mộc Diên, càng cảm thấy sức mạnh hoang dã trong cơ thể mình sắp bùng phát, anh bế ngang cô lên, bởi vì chỉ hôn với vuốt ve như vậy không thể làm anh thỏa mãn.

Rất nhanh Tiêu Mộc Diên đã hiểu được ý đồ của người đàn ông này, có lẽ anh lại thú tính quá độ.

Sau khi hai người vào phòng, Thịnh Trình Việt tiện chân đóng cửa lại, một giây đó giống như anh đã chờ đợi rất lâu rồi. Cho nên anh lập tức tiến vào nơi mềm yếu của cô.

Tiêu Mộc Diên vừa mới mặc đồ ngủ vào đã bị Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hung hăng tiến vào cơ thể cô.

“Mau kêu đi, anh thích nghe giọng của em.”Anh vừa hôn cô vừa nói.

Tiêu Mộc Diên cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, phát ra những tiếng quyến rũ, sau đó hai người nhanh chóng đạt được cao trào. Thịnh Trình Việt liên tục vuốt ve cơ thể Tiêu Mộc Diên, còn Tiêu Mộc Diên thì nắm chặt chăn.

Trong phòng lại tản ra cảm xúc mãnh liệt.

Không biết đã mấy ngày rồi, bọn họ đều trải qua cuộc sống như vậy, trong lòng Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút không vui, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy hạnh phúc không thể diễn tả được.

Rất nhanh Tiêu Mộc Diên đã bị ép phải phối hợp với anh. Có những lúc cô không tin những tiếng quyến rũ đó lại phát ra từ miệng mình. Có điều như vậy cũng tốt, bởi vì nếu bọn trẻ ở bên cạnh nghe thấy những tiếng này, quả thật sẽ làm cho cô cảm thấy xấu hổ.

Không biết qua bao lâu, sau khi hai người mây mưa đến một mức độ nhất định, cuối cùng Tiêu Mộc Diên mệt đến mức nằm nhoài lên người Thịnh Trình Việt.

Động tác của anh thật sự quá mãnh liệt, làm cho cô cảm thấy không đáp ứng được.

“Chúng ta đã ở thế giới hai người quá lâu rồi, bây giờ phải đón các con về nhà thôi, hơn nữa để bà ngoại ở đó em cũng không yên tâm.” Tiêu Mộc Diên uể oải nói.

Nhưng Thịnh Trình Việt lại cười xấu xa: “Có phải lúc nãy anh vẫn chưa làm cho em thỏa mãn, cho nên bây giờ em vẫn còn sức để nói chuyện?”

Người đàn ông này không bao giờ nói mấy câu nghiêm túc, Tiêu Mộc Diên cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị anh chọc cho tức chết.

“Bây giờ em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.” Tiêu Mộc Diên muốn mình uy nghiêm hơn một chút.

“Lúc nãy anh cũng làm rất nghiêm túc.” Thịnh Trình Việt lại mở miệng nói bằng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Đế