CHƯƠNG 93: CẢM GIÁC CÓ GIA ĐÌNH
Quả nhiên, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đã đứng đó chờ Tiêu Mộc Diên, thấy mẹ đến, hai đưa trẻ đều vui vẻ mà chạy về phía cô.
Nguyệt Nguyệt nhào lên Tiêu Mộc Diên rồi rúc vào lòng mẹ theo thói quen. Viễn Đan thì còn kinh ngạc vì khuôn mặt của Tiêu Mộc Diên, tuy đã qua một buổi trưa, dấu tay trên mặt cô đã không còn, nhưng vẫn hơi sưng đỏ.
“Mẹ, sao mặt mẹ lại bị sưng vậy ạ?” Lo lắng tràn ngập trên khuôn mặt bé bỏng của Viễn Đan, trông mặt Tiêu Mộc Diên rõ ràng là bị ai đó tát.
Tiêu Mộc Diên hơi ngẩn người rồi đưa tay che mặt theo bản năng, chỉ cần khẽ chạm vào má thôi cô cũng cảm thấy đau rát.
“Không có gì đâu con, vừa rồi mẹ không cẩn thận bị ngã nên mới bị như vậy đó.” Tiêu Mộc Diên cười nhẹ, vừa nói vừa quay đầu đi không muốn Viễn Đan nhìn mặt cô nữa, cô sợ thằng bé sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Rõ ràng là Viễn Đan không tin lời mẹ mình, cậu đến gần Tiêu Mộc Diên rồi nâng khuôn mặt sưng đỏ của cô lên bằng đôi tay nhỏ bé của cậu.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, có phải ba đánh mẹ không?” Viễn Đan nói trúng nỗi lo lắng của Tiêu Mộc Diên, vì ngay từ khi thấy mẹ bước đến, cậu đã phát hiện mẹ mình trông rất buồn rất đau lòng, trực giác nói cho cậu biết rằng Thịnh Trình Việt lại bắt nạt mẹ.
Tiêu Mộc Diên thầm giật mình, tim cô không khỏi đập nhanh hơn, cô không ngờ Viễn Đan sẽ nhận ra, hơn nữa còn đoán một phát là trúng.
Dường như Nguyệt Nguyệt cũng cảm nhận được điều gì đó, cô bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình bằng đôi mắt to tròn long lanh.
“Mẹ ơi, mặt mẹ còn đau không, hay là chúng ta về nhà bôi thuốc nha mẹ.” Nguyệt Nguyệt giơ bàn tay bé nhỏ lên định chạm vào má Tiêu Mộc Diên nhưng lại khựng lại giữa không trung không tiến tới, cô bé sợ sẽ làm mẹ mình đau.
“Ừ, chúng ta về nhà nào.” Tiêu Mộc Diên kéo hai đứa trẻ lên xe, trong lòng cô chưa từng có cảm giác nặng nề, buồn bực còn có cả sự mất mát như bây giờ.
Ba người vừa bước vào cửa chính đã ngửi thấy mùi thơm.
“Ba!” Tiêu Mộc Diên cầm mấy bộ quần áo và dẫn hai đứa trẻ cùng vào.
Tiêu Lâm nghe tiếng thì vội chạy ra ngoài xem, khi nhìn thấy hai đứa nhóc Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, ông ta nghĩ chắc hẳn đây chính là hai đứa cháu ngoại của ông ta rồi, không ngờ đã lớn thế này rồi, trông xinh xắn đáng yêu quá, nhìn thôi cũng thấy cưng rồi.
Tiêu Mộc Diên cảm nhận ngôi nhà khiến cô vừa thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ này. Nơi này đã không có ai ở trong sáu năm, không ngờ sáu năm sau cô lại quay về đây lần nữa, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn.
“Ông ngoại!”
“Ông ngoại!”
Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đồng thanh chào rồi cùng đi về hướng Tiêu Lâm, trên đường tới đây mẹ đã nói với hai đứa rằng phải nhiệt tình với Tiêu Lâm một chút.
“Ngoan quá, mau qua đây, xem ông ngoại làm món gì ngon cho hai đứa này?” Tiêu Lâm mỉm cười, giờ ông ta mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc rồi, chỉ mong rằng mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được.
Hai đứa trẻ vui vẻ chạy về phía ông ngoại. Tiêu Mộc Diên cầm quần áo đi về phòng của mình, mọi thứ vẫn không thay đổi gì. Ba cô đã dọn dẹp phòng vô cùng sạch sẽ, cô không khỏi mỉm cười, ba của cô đã thay đổi thật rồi, trước giờ ba cô chưa từng dọn dẹp nhà cửa, vậy mà giờ ba lại quét tước sạch sẽ như vậy.
Cô cất quần áo vào chiếc tủ cũ lúc trước và bỗng phát hiện dưới ngăn tủ có một cuốn album, tim cô như khẽ run lên, cô cứ nghĩ cuốn album này đã mất rồi cơ, không ngờ nó vẫn còn ở đây.
Bàn tay cô run rẩy, nhẹ nhàng mở cuốn album ra. Ánh mắt cô dừng lại ở tấm ảnh chụp chung với mẹ khi còn bé, lúc ấy mẹ cô cười vui vẻ biết bao, lúc ấy gia đình cô hạnh phúc biết nhường nào. Phía sau là hình chụp gia đình họ đang ở trên bờ biển, dưới hình còn ghi chú một hàng chữ nhỏ: cả đời hạnh phúc. Cô vừa cười khổ vừa lẩm nhẩm câu nói đó.
Mẹ cô yêu ba cô đến vậy, cô tưởng rằng mẹ sẽ chẳng vì tính cờ bạc của ba cô mà dứt áo ra đi, nhưng cuối cùng thì bà vẫn lựa chọn làm vậy. Cô cảm giác rằng mẹ cô còn lý do khác, cô truy hỏi ba mình rất nhiều lần nhưng ông ta đều không nói gì. Nhưng mỗi lần bị hỏi đến, ánh mắt ông ta không ngừng lấp lóe, cô biết rằng phải có lý do nào đó khác thì mẹ cô mới rời khỏi ba con cô.
Bàn tay đang cầm album của cô không khỏi hơi siết lại, chờ đến khi cô chấm dứt quan hệ với Thịnh Trình Việt, cô sẽ tự đi tìm mẹ mình, cô không tin rằng mẹ cô sẽ nhẫn tâm bỏ cô mà đi như thế.
“Diên ơi, sắp ăn cơm rồi, con cất đồ xong chưa?” Giọng nói Tiêu Lâm vang lên ngoài cửa.
“Vâng ạ, con ra ngay đây.” Tiêu Mộc Diên buông cuốn album xuống rồi cất quần áo vào tủ, điều chỉnh cảm xúc của bản thân lại rồi quay người ra ngoài.
Lúc này Tiêu Lâm mới phát hiện má trái của Tiêu Mộc Diên hơi sưng, con gái ông lại phải chịu uất ức gì sao?
“Diên, con sao vậy? Có ai bắt nạt con à?” Tiêu Lâm không khỏi lo lắng khi nhìn bên má sưng đỏ của Tiêu Mộc Diên. Con gái ông một mình nuôi hai đứa con nên hẳn đã chịu rất nhiều khổ cực. Cũng đều do ông ta cả, là lỗi của ông ta nên hạnh phúc cả đời con gái mới bị hủy hoại như vậy.
Tiêu Mộc Diên đưa tay lên che mặt theo bản năng, cô vội lắc đầu, còn miễn cưỡng mỉm cười như muốn làm yên lòng Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm thấy cô như vậy thì càng đau lòng hơn, “Là lỗi của ba, đều tại ba…”
“Con còn muốn cảm ơn ba nữa. Nếu không có ba thì sao con có hai đứa con ngoan ngoãn tri kỷ như bây giờ. Chúng ta ăn cơm đi.” Tiêu Mộc Diên mỉm cười ngắt lời Tiêu Lâm. Cô đột nhiên nghĩ đến Thịnh Tuấn Hạo, Tuấn Hạo… xin lỗi con, kiếp này mẹ có lỗi với con.
Tiêu Lâm còn muốn hỏi thêm Tiêu Mộc Diên rốt cuộc là vì sao má cô lại sưng lên như thế, nhưng cô đã quay người đi rồi, ông ta thở dài rồi đuổi theo.
Khi Thịnh Trình Việt về đến bệnh viện thì chỉ thấy mình Thịnh Tuấn Hạo ở đó ăn cơm, trong lòng anh đột nhiên dâng lên sự mất mát khó hiểu. Tiêu Mộc Diên không có ở đây, anh cứ nghĩ cô sẽ ở đây với Thịnh Tuấn Hạo.
“Ba ơi, dì Diên đâu rồi ạ?” Thịnh Tuấn Hạo buột miệng hỏi. Cậu nghĩ mẹ nhất định sẽ đến thăm cậu, vậy nên mới dễ dàng đặt câu hỏi như vậy. Cậu rất kinh ngạc khi Tiêu Mộc Diên không đến.
Thịnh Trình Việt sững người, không biết sự tồn tại của Tiêu Mộc Diên đã khắc vào thế giới của anh từ bao giờ, “Hôm nay dì ấy có việc bận nên không tới được, con tự ăn cơm đi.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng đáp, trong lúc ấy anh còn mỉm cười và đi tới ngồi xuống cạnh giường bệnh của Thịnh Tuấn Hạo.
“Hôm nay dì ấy không tới ạ?” Thịnh Tuấn Hạo thất vọng thấy rõ, trong lòng mẹ còn gì quan trọng hơn cậu đây? Tại sao lại không đến thăm cậu chứ?
Thịnh Trình Việt đột nhiên ôm Thịnh Tuấn Hạo vào lòng. Thịnh Tuấn Hạo giật mình, có cảm giác gì đó vô cùng lạ lẫm đang lan tràn khắp toàn thân cậu. Đây là lần đầu tiên ba ôm cậu như vậy, cái ôm này khiến tim cậu như run lên, dường như có cảm giác gọi là hạnh phúc đang dần dần chạy trong từng mạch máu của cậu.
“Nếu con thích dì Diên như vậy thì để ba cưới dì ấy về nhà nhé.” Ngay cả bản thân Thịnh Trình Việt cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy, thậm chí hắn còn thấy hơi khó tin vì phát ngôn vừa rồi của mình nữa.
“Thật ạ? Ba nói thật chứ ạ?” Thịnh Tuấn Hạo vô cùng kích động, ba muốn cưới dì Diên về thật ư? Vậy nghĩa là sau này cậu có thể gọi dì Diên là mẹ rồi.
Thịnh Trình Việt mím môi không nói gì, song anh vẫn gật đầu. Thịnh Tuấn Hạo thấy vậy thì càng ôm chặt tay ba mình hơn, trái tim bé nhỏ của cậu giờ đang tràn ngập hy vọng.
Âu Vũ Đình lái xe đến trước biệt thự của Thịnh Trình Việt, lúc Tiêu Mộc Diên gọi điện cho Âu Vũ Đình thì anh ấy cúp máy, khi gọi lại cho Tiêu Mộc Diên thì lại được thông báo là cô đã tắt máy rồi. Âu Vũ Đình tìm cô rất lâu rồi nhưng đều không có tin tức gì, vậy nên mới đến xem cô có ở chỗ Thịnh Trình Việt hay không. Nhưng cửa biệt thự của Thịnh Trình Việt khóa chặt, hiển nhiên rằng không có ai trong nhà. Điều này khiến Âu Vũ Đình không khỏi lo lắng mà lấy điện thoại ra, gọi vào số Tiêu Mộc Diên lần nữa.
“Alo.” Tiêu Mộc Diên vừa cơm nước xong và về phòng thì chuông điện thoại vang lên, cô tưởng Thịnh Trình Việt gọi tới nên khi thấy người gọi là Âu Vũ Đình thì hơi thất vọng.
“Cuối cùng thì em cũng nghe điện thoại rồi. Cả chiều anh không gọi được cho em, em đang ở đâu rồi?” Âu Vũ Đình lo lắng Tiêu Mộc Diên.
Nghe giọng nói đầy quan tâm của Âu Vũ Đình khiến Tiêu Mộc Diên không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Tuy cô mất đi tình yêu nhưng vẫn còn tình bạn.
“Rõ ràng là em gọi cho anh nhưng anh không bắt máy, sao giờ lại thành em bơ anh rồi?” Thật ra Tiêu Mộc Diên cũng không tức giận gì. Cô suy nghĩ cả trưa nên cũng thông suốt cả rồi, có được thì có mất thôi. Khi cô từ bỏ Thịnh Trình Việt thì đồng thời cô lại tìm được người ba nay đã cai được cờ bạc của cô.
“Giờ em đang ở đâu, lần trước anh bảo sẽ tặng quà cho em ấy, giờ anh qua tặng đây.” Âu Vũ Đình nói, anh ấy ngang ngược giống như Thịnh Trình Việt vậy.
“Em đang ở nhà với ba em, vậy nên tối em sẽ không ra ngoài đâu, ba sẽ lo lắm.” Tiêu Mộc Diên lấy lí do rất chính đáng, nhưng thực ra cô ra ngoài cũng không sao cả, chỉ là cô không muốn đi mà thôi.
“Em đang ở cùng với ba em à, anh tưởng ba em đang ở tù…” Âu Vũ Đình nói đến đó thì đột nhiên ngừng lại, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó.
“Ba em ra tù từ hai ngày trước rồi, haha, sau này em có gia đình rồi.” Đúng vậy, sau này cô đã có gia đình rồi, có lẽ cô sẽ còn tìm được mẹ mình nữa, lúc đó mới xem như cả gia đình hoàn chỉnh.
Dường như Âu Vũ Đình muốn hỏi thứ gì đó nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
“Em đi ra một lát thôi được không? Anh nhớ em.” Trước đây Âu Vũ Đình từng nghe nói đến địa chỉ nhà cũ của Tiêu Mộc Diên nên anh vừa gọi điện thoại vừa lái xe đi tới đó.
Tiêu Mộc Diên vốn không muốn đi đâu nhưng vì một câu “anh nhớ em” của Âu Vũ Đình mà mềm lòng, nghĩ lại thì Âu Vũ Đình đã chăm sóc cô rất nhiều khi cô ở nước ngoài.
“Được rồi, chỉ một lát thôi đấy nhé.” Tiêu Mộc Diên im lặng một lát rồi mới trả lời.
“Ừ, vậy anh chờ em ngoài cửa nhé, ba phút nữa thôi là anh đến nơi rồi.” Âu Vũ Đình lái xe với tốc độ rất nhanh.