CHƯƠNG 780: THỦ ĐOẠN
Vừa dứt lời, An Sở Hùng không nhịn được cười phá lên.
Lúc này Tiêu Mộc Diên cũng sợ đến hồn phách cũng không còn.
Không ngờ người đàn ông này lại có thể nghĩ ra cách đáng sợ này? Ông ta đúng là đê tiện vô liêm sỉ!
Ông cầm ly rượu từ từ bước đến gần Tiêu Mộc Diên.
“Ông đừng qua đây…” Tiêu Mộc Diên cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần với mình.
“Cô giờ biết sợ rồi sao? Nhưng mà giờ cô có van xin thì cũng đã muộn rồi, tôi sẽ cho cô biết chống đối tôi sẽ phải trả giá như thế nào, tôi sẽ khiến cho cô cả đời này cũng không thể nào quên được.”
Cặp mắt thâm sâu của An Sở Hùng lộ ra nụ cười nham hiểm.
Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy rợn gáy khi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của An Sở Hùng.
“Đừng…” Tiêu Mộc Diên sợ đến toàn thân cô nổi da gà, lần này đúng là còn kinh khủng hơn gặp ma. Vì cô biết người đàn ông trước mặt đây không hề nói giỡn, ông ta nói là làm, ông ta sẽ tra tấn cô đến sống không bằng chết!
“Cô bây giờ có nói gì nữa thì cũng đã muộn rồi. Tôi sẽ cho cô uống cạn ly rượu này, rồi sau đó cô sẽ được hưởng thụ cái mà người ta gọi là cực lạc.”
“Không…”
Tiêu Mộc Diên sợ hãi trợn to mắt, mặc kệ cô dùng hết sức để giãy dụa, nhưng cô đang bị trói thì có thể làm được gì, chỉ có thể bất lực bị ép nốc hết ly rượu chứa đầy thuốc kích d*c đó mà thôi.
“Cô còn muốn chống cự sao? Tiếc là cô đã không còn khả năng đó rồi, mau nuốt hết đi!”
Dưới hành động thô bạo của An Sở Hùng, cuối cùng thì ly rượu đó cũng bị đổ cạn vào cổ họng của Tiêu Mộc Diên.
Lúc sau An Sở Hùng mới buông cô ra, ông phẩy phẩy hai tay mình giống như muốn làm sạch tay mình vừa đụng vào thứ gì đó rất dơ bẩn.
Cuối cùng thì ông ta cũng đã nốc hết ly rượu vào miệng cô, và tiếp theo có thể lui ra để kịch hay được bắt đầu.
“Tiêu Mộc Diên, giờ thì cô hãy từ từ hưởng thụ đi.”
Vừa dứt lời, An Sở Hùng lại để lộ ra nụ cười nham hiểm của mình: “Tôi xem cô bị bao nhiêu người đàn ông làm nhục như vậy, An Sâm nhà tôi có còn thích cái thứ đàn bà dơ bẩn như cô không. Tôi xem cô còn dám dùng sắc đẹp của mình dụ dỗ đàn ông nữa hay không? Đến lúc đó cô chỉ còn là thân tàn ma dại, đến cả rác rưởi cũng không bằng!”
“Không… đừng…”
Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy toàn thân mình bắt đầu nóng lên, giống như cô đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, cả cơ thể như bị lửa đốt cháy hừng hực.
Chẳng lẽ… thuốc kích d*c trong ly rượu đã bắt đầu phát tác rồi sao?
Không! Có chết cũng không thể được!
Cô nhìn theo An Sở Hùng cười nham hiểm từ từ lùi ra cửa.
Lúc này Tiêu Mộc Diên cảm thấy toàn thân cô nóng rực, cô muốn đụng vào cái gì đó mát lạnh, mắt của cô bây giờ chỉ có thể he hé mơ màng mở thôi.
Cô mơ mơ màng màng nhìn An Sở Hùng bước ra khỏi phòng, rồi sau đó là mấy người đàn ông vạm vỡ đi vào… còn cô thì lúc này toàn thân đang nóng rực lên.
Cô muốn chạy trốn, muốn giãy dụa, nhưng mà bây giờ cô không còn chút sức lực nào. Cho dù bây giờ cô có cố gắng dùng hết sức lực thì cũng vô dụng, vì cô bây giờ bị trói chặt không thể nào nhúc nhích được.
Thịnh Trình Việt, sao anh còn chưa đến cứu em? Rốt cuộc thì anh đang ở đâu?
Bây giờ Tiêu Mộc Diên chỉ còn biết bất lực gào thét trong lòng, vì cô lúc này thật sự đã lâm vào cảnh có mọc cánh cũng khó thoát.
Cô chỉ còn biết nhắm mắt, tuyệt vọng: chẳng lẽ cô thật sự sẽ bị đám đàn ông đó làm nhục sao?
Ông ta đúng thật là quá đê tiện!
“Tiêu Mộc Diên, suýt thì tôi quên nói với cô điều này.” An Sở Hùng bất ngờ quay lại và nói.
Chẳng lẽ ông ta lại đột nhiên mở lòng từ bi tha cho mình sao? Muốn tiếp tục đàm phán? Nhưng thực tế thì câu nói tiếp theo của ông ta như đẩy cô xuống vực sâu không đáy.
“Điều tôi muốn nói là cảnh tượng hay ho như vậy thì làm sao mà không có khán giả cho được, cho nên tôi đã lắp camera ở đây, chút nữa phần thể hiện hay ho xuất chúng của cô sẽ được trình chiếu cho mọi người cùng xem, tôi sẽ nhắn đài truyền hình sắp xếp kênh riêng để chiếu trực tiếp, để cho cả thế giới đều biết đến cô.”
Nói xong An Sở Hùng lại ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiêu Mộc Diên cảm nhận được nguy hiểm đang đổ ập lên đầu cô.
An Sở Hùng thật sự muốn ép cô cùng đường sao?
Cô biết An Sở Hùng không tốt như vậy!
Ông ta luôn muốn đẩy cô vào chỗ chết.
“Nếu bây giờ cô lên tiếng van xin tôi thì có thể tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô muốn sau này chỉ phục vụ mình con tôi thôi hay là làm người đàn bà của thiên hạ?”
An Sở Hùng tuy miệng nói như vậy, nhưng mà thực chất ông ta chỉ nói cho có mà thôi, vì sau khi nói xong, ông ta đã xoay lưng bước ra ngoài và đóng chặt cửa lại.
Ngay khoảnh khắc nhìn cánh cửa phòng bị khép lại, toàn thân Tiêu Mộc Diên bị nỗi tuyệt vọng bao trùm. Cô nhắm mắt lại, cô đã mất đi khả năng phản kháng nên chỉ còn biết để mặc cho giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên má, nếu như thật sự cô phải hứng chịu tội này thì cô thà chết đi cho xong.
Thà chết chứ cô không thể để thanh danh trong trắng của mình bị hủy hoại, dù thế nào thì cũng không thể làm chuyện có lỗi với Thịnh Trình Việt được.
Cô cảm nhận được những người đàn ông đó đang bắt đầu đưa tay giở trò trên cơ thể của cô, đối với cô thì đây là nỗi sỉ nhục cực lớn không thể nào chấp nhận được, cô thà chết đi…
Cô thà chết chứ không muốn tiếp tục sống đau khổ như vậy nữa. Thế là bất chợt cô nghĩ ra cách…
Chính xác là cô sẽ cắn lưỡi tự vẫn. Đây là cách duy nhất để cô có thể giải thoát bản thân mình.
Thịnh Trình Việt, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh. Và còn các con, mẹ xin lỗi các con, sau này mẹ không thể chăm sóc các con được nữa, các con phải tự mình chăm sóc thật tốt.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ biệt thế giới này. Thế là cô dùng hết sức để cắn lưỡi mình, đây là điều duy nhất cô có thể làm nhân lúc cô còn chút lý trí.
Cô sợ chậm chút nữa, khi mà bản thân cô hoàn toàn mất hết lý trí thì sẽ trở thành món đồ chơi cùng với đám đàn ông đó.
Thịnh Trình Việt, xin lỗi, vì em chết đây.
*
Cô cảm nhận được máu tươi chảy đầy miệng…
Có lẽ, cô không còn cách cái chết bao xa nữa.
Cô cảm nhận được toàn thân mình nóng rực như bị lửa đốt, nhưng rất nhanh, cô lại cảm nhận như mình vừa chạm vào cái gì đó mát lạnh…
Nóng lạnh cứ thay phiên nhau xâm chiếm lấy cô, cô cảm giác khó chịu trong lòng mà không sao hình dung được: chẳng lẽ đây là cảm giác của chết sao?
Mắt của cô lại chìm vào bóng tối.
Cô rơi vào tình trạng hôn mê nặng, giống như cô vừa trải qua giấc mơ dài thiệt dài.
Lúc cô mở mắt ra, cô lại thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, và tay cô đang gắn ống truyền nước biển.
Cô chưa chết, cô lại được cứu? Hay là vừa rồi chỉ là cơn ác mộng?