CHƯƠNG 725: CHỈ BẰNG VIỆC TÔI THÍCH CÔ ẤY
Tiêu Mộc Diên toàn thân run lên vì giận, đương nhiên không để lời nói của Thịnh Trình Việt vào tai.
“Anh bây giờ muốn thế nào? Còn muốn đánh người nữa sao?”
Thịnh Trình Việt lúc này chỉ còn lại lo lắng, hối hận không thôi.
“Diên Diên, anh xin lỗi mà, vừa rồi là do anh quá kích động, anh cam đoan từ nay về sau sẽ không như vậy nữa. Giờ em ngoan ngoãn theo anh đến bệnh viện được không?” Thịnh Trình Việt hạ mình nói những lời này, giọng lấy lòng.
“Em không muốn đến bệnh viện.” Tiêu Mộc Diên cứng rắn vứt lại câu đó rồi quay người nhìn chàng trai kia, thái độ ôn tồn, dịu dàng nói với anh ta: “Cậu có thể đưa tôi đến một chỗ không?”
Thấy Tiêu Mộc Diên nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh, trái tim chàng trai như bị lỡ mất nửa nhịp, trước giờ anh ta chưa gặp cô gái trong sáng thoát tục như vậy, cô giống như tiên nữ hạ phàm. Vừa nãy ở đầu ngõ, nhìn thấy cô trèo lên bức tường kia, anh đã bị mê hoặc rồi.
Lúc này, còn được cô nói chuyện bằng giọng dịu dàng, anh càng không có cách nào cự tuyệt. Anh lịch thiệp đưa tay đỡ lấy cô: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Mà giờ phút này, đứng trước mặt bọn họ là khuôn mặt đen sì của Thịnh Trình Việt. Hai người kia thực sự cho là anh đã chết rồi sao? Dám bỏ lơ anh ở đây diễn ngôn tình?
Ngay lúc họ định đi, Thịnh Trình Việt liền giơ tay ra cản lại.
Anh không tin cái giả thuyết địch không động, ta không động kia. Anh muốn chủ động xuất kích, nắm giữ lợi thế, không cho quân địch có bất kì cơ hội nào.
“Em coi anh là kẻ vô hình sao?”
Trải qua sự việc vừa rồi, Thịnh Trình Việt không dám lớn tiếng với Tiêu Mộc Diên, càng không muốn cô chịu ủy khuất dù chỉ là một chút, nhưng anh thực sự không thể chịu đựng được cô và gã đàn ông khác công khai ở bên nhau, tình tứ với nhau như vậy được. Lúc này anh đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu tên kia.
Giọng điệu anh tràn đầy khiêu khích, ngầm hiểu là, cô ấy là người phụ nữ của tôi, dám động vào thì chết với tôi.
Không khí ngập tràn mùi thuốc súng.
Chàng trai kia vốn định tranh đấu với anh, nhưng lại nghĩ tới khoảnh khắc Tiêu Mộc Diên đứng ra bảo vệ mình, anh ta quyết định thay đổi chủ ý.
“Thật ngại quá, anh này, mặc dù tôi không biết anh và cô gái đây có vài khúc mắc với nhau nhưng hiện tại cô ấy không muốn nhìn thấy anh. Cho nên phiền anh tránh ra được không.” Lời nói ra vô cùng chân thành, ngay cả thương lượng cũng nho nhã lễ độ như vậy.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình nên thay đổi cách nhìn với chàng trai kia. Vừa rồi cô còn phỉ nhổ nói trong trăm người vô dụng nhất chính là thư sinh, bởi vì cô thực sự cảm thấy những kẻ mọt sách rất yếu đuối mỏng manh, không ngờ không nói thì thôi, một khi nói ra thì làm cho người khác phải kinh ngạc.
“Đây là chuyện nhà của chúng tôi, không tới phiên cậu quản. Cô ấy là vợ của tôi, cậu có tư cách gì mà xen vào giữa hai chúng tôi?” Thịnh Trình Việt không cam lòng yếu thế. Anh không ngờ tên đàn ông trước mặt lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, anh đúng là đã xem thường thực lực của kẻ địch rồi.
Chàng trai đỡ Tiêu Mộc Diên qua một bên, để cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc đầu Tiêu Mộc Diên vẫn không rõ cậu ta muốn làm gì, ai ngờ cậu đưa cô ra sau rồi lại bướct tới đàm phán với Thịnh Trình Việt, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Hai người đàn ông sẽ nói gì? Kết quả cô thấy bọn họ kéo nhau đi ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên muốn vểnh tai lên nghe xem rốt cuộc họ đang nói gì, bởi vì cô thấy hai người có vẻ kích động, không biết bọn họ có đánh nhau không, Tiêu Mộc Diên bèn chạy ra ngoài nghe lén.
“Tôi lịch sự nói với anh những lời này, hi vọng anh có thể tôn trọng ý kiến của cô ấy. Nếu như bây giờ mà cô ấy không vui vẻ gì đi theo anh thì việc đó cũng có nghĩa là tình cảm của hai người, hôn nhân của hai người cũng sẽ đi đến hồi kết.”
“Đây là chuyện của chúng tôi, cậu là cái thá gì mà ở đây khua môi múa mép, có phải lại muốn ăn đánh không?” Nói rồi Thịnh Trình Việt lại kéo tay áo lên: “Cậu lấy tư cách gì mà quản chuyện tôi với cô ấy?”
“Chỉ bằng việc tôi thích cô ấy!”
Nghe đến đây, Tiêu Mộc Diên cũng sợ đến ngây người, Cô vốn chỉ thuận miệng nhờ vả anh ta để lấy cớ, ai ngờ tên đó lại tự luyến cho là thật.
Tiêu Mộc Diên nhìn qua thấy hai người bọn họ đang túm cổ áo đối phương.
“Lúc đầu tôi không muốn gây sự với anh, nhưng hiện tại tôi phát hiện hai người so với tưởng tượng của tôi thú vị hơn nhiều. Nếu như trái tim của cô ấy đã không còn dành cho anh nữa, vậy chứng minh tôi có cơ hội. Cho nên tôi phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.” Khi nói những lời đó, anh ta còn mang theo ý cười nhàn nhạt, khó đoán.
“Mày, cái tên cặn bã này, dám có ý đồ xấu đối với cô ấy.” Thịnh Trình Việt thật sự không nhẫn nại nổi nữa, trực tiếp vung nắm đấm tới. Lúc này Tiêu Mộc Diên lại lao đến, đồng thời hô to một tiếng: “Dừng lại!”
Nghe tiếng Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không cam lòng thu hồi nắm đấm của mình lại. Anh thực sự không muốn lại làm cô tức giận.
“Anh chẳng nhẽ lại muốn ở đây đánh người sao? Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em muốn anh đi về, em hiện tại không muốn nhìn thấy anh nữa.” Nói rồi, Tiêu Mộc Diên liền lập tức lôi kéo anh chàng kia vào một chiếc xe taxi.
Thịnh Trình Việt tất nhiên cũng đi tới, nhưng Tiêu Mộc Diên lại hạ cửa kính xe xuống nói với anh: “Anh mà còn đi theo, em sẽ thực sự ly hôn với anh. Anh mau về khách sạn đợi em, em sẽ về tìm anh sau.”
Nói xong lại cô kéo cửa kính lên, rồi bảo tài xế chạy đến bệnh viện.
Tiêu Mộc Diên giúp cậu thanh niên kia bôi thuốc.
“Sự việc hôm nay thực xin lỗi cậu.”
“Không sao, là tôi cam tâm tình nguyện.”
“Cậu ngay từ đầu sau chỉ có phòng thủ mà không đánh trả, đợi đến lúc sau…” Tiêu Mộc Diên kì thực có chút lo lắng cậu ta nếu mà ra tay thật thì có khả năng Thịnh Trình Việt không phải là đối thủ, Cô lo lắng Thịnh Trình Việt sẽ bị thương.
Không ngờ, trong lòng cô lúc này chỉ có anh.
“Bởi vì ban đầu tôi không rõ mục đích của anh ta, tôi muốn biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì…” Không ngờ tới giờ phút này đã bị đánh cho bầm dập mặt mũi rồi mà cậu ta vẫn mỉm cười ngọt ngào đến thế.
Đợi đã, cái từ “ngọt ngào” này chẳng phải dùng để tả con gái sao?