CHƯƠNG 722: THẾ MÀ ANH LẠI ĐI THẬT
Lúc này, Tiêu Mộc Diên buồn bực rời về phòng khách sạn, vì cô không muốn để mình mất mặt, cũng không muốn đối mặt với trò đùa dai của Thịnh Trình Việt, người đàn ông đó đúng là chuyện gì cũng dám làm. Cô càng nghĩ lại càng tức, tại sao anh có thể mang chuyện này ra đùa giỡn được, nếu chỉ lần một lần hai thì thôi đi, nhưng đây còn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nên cô quyết định phải lạnh nhạt với Thịnh Trình Việt một thời gian, nếu không Thịnh Trình Việt căn bản không biết hối cải, nên dù anh ở ngoài cửa làm gì, cô cũng sẽ không mở cửa cho anh.
“Bà xã, anh thật sự biết sai rồi, em mở cửa cho anh vào nhé, chẳng lẽ em định một mình phòng không gối chiếc sao? Em cũng không thể để mình anh ở trong khách sạn này, em phải biết anh rất đẹp trai, ngộ nhỡ những người phụ nữ đó lại tới quyến rũ anh thì không tốt lắm đâu.”
Bây giờ Thịnh Trình Việt cũng không có cách gì khác, chỉ có thể ở ngoài liều mạng gõ cửa, vì anh biết đối phó với người phụ nữ này không thể dùng thủ đoạn cứng rắn, chỉ có thể dùng cách cầu tình, mặt dày ở đây làm nũng với cô.
Nhưng không ngờ anh ở cửa ra vào nói đến rách miệng, mà chỗ cửa vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Tiêu Mộc Diên cũng không hề nói chuyện với anh, xem ra lần này cô thật rất tức giận rồi.
“Bà xã, em mở cửa cho anh vào đi, dù em trừng phạt anh thế nào, anh cũng không oán không hối.” Giờ đây anh có thái độ thành khẩn nhận sai như thế, nhưng trong cửa Tiêu Mộc Diên vẫn còn thờ ơ, thật hết cách rồi sao?
“Bà xã, em mở cửa nghe anh giải thích đi, vấn đề này không giống như em tưởng tượng đâu, anh cam đoan sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời em, em muốn anh làm gì anh sẽ làm cái đó.” Lúc này Thịnh Trình Việt cũng chỉ có thể lùi một bước tiến hai bước, anh trên thương trường trải qua trăm trận, kinh nghiệm gì mà không có, nhưng duy chỉ có lúc đối mặt người phụ nữ này anh mới thật sự bó tay luống cuống, chuyện anh sợ nhất chính là cô tức giận.
Sau đó trong cửa rốt cục truyền đến chút động tĩnh.
“Có phải anh đã nói với em, chuyện gì cũng có thể đáp ứng em hay không?”
Cô đã nói như thế có nghĩa là còn có thể thương lượng, lúc này tất nhiên Thịnh Trình Việt lập tức trả lời là đúng.
“Vậy chúng ta lập tức lên đường trở về thôi.” Vì bây giờ đây chính là nguyện vọng duy nhất của Tiêu Mộc Diên, lúc đầu cô còn muốn ở riêng với anh, muốn ở đầy cùng anh chơi đùa thỏa thích, nhưng từ sau khi xảy ra những chuyện này, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn không còn suy nghĩ đó nữa, nên cô nhất định phải đưa ra yêu cầu như vậy.
Cô vốn tưởng Thịnh Trình Việt sẽ không hề do dự trả lời cô vấn đề này, nào ngờ Thịnh Trình Việt chỉ thốt ra một chữ “được”, sau đó lại bắt đầu phản bác, vì Thịnh Trình Việt lại nghĩ tới mình, còn muốn chuẩn bị cho cô một điều ngạc nhiên vui mừng to lớn, nên không thể về sớm như vậy.
Vì vậy anh nhất định phải nghĩ trăm phương nghìn kế để giữ Tiêu Mộc Diên lại, anh còn muốn hưởng thụ việc chính mình chuẩn bị cho cô điều ngạc nhiên vui mừng lớn này, nhưng lúc này rốt cuộc Tiêu Mộc Diên cũng không nghe nổi nữa.
“Nếu anh không muốn trở về thì anh cũng không cần tới tìm em nữa, đợi đến chừng nào anh quyết định muốn trở về, thì anh hãy tới bên này tìm em.”
Giờ đây Tiêu Mộc Diên đang cố ý uy hiếp anh, vì cô biết Thịnh Trình Việt đã hết cách với cô, cô chỉ còn lại cách duy nhất này.
“Bà xã, em thật không mở cửa sao? Nếu em không mở cửa, thì anh sẽ đi tìm mấy cô gái ở chỗ bể bơi đó, em phải biết ông xã em có sức quyến rũ rất lớn.”
Lúc đầu Thịnh Trình Việt chỉ định thăm dò tính, k1ch thích Tiêu Mộc Diên một chút, nhưng không ngờ Tiêu Mộc Diên nghe xong, lại càng phản ứng mạnh, cô dùng chân đá mạnh vào cửa: “Anh mau cút đi cho em.”
Không ngờ chỉ chớp mắt đã biến khéo thành vụng.
“Bà xã, trước tiên em hãy nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai anh lại tới tìm em.”
Bây giờ Tiêu Mộc Diên ở trong tình trạng như vậy, Thịnh Trình Việt cũng biết mình không thể tiếp tục miễn cưỡng nữa, nên bây giờ cách duy nhất chính là rút lui trước, lấy lui làm tiến, chờ đến ngày mai lại đến xin lỗi cô, chờ đến ngày mai, nhất định phải cho cô một ngạc nhiên vui mừng to lớn.
“Bà xã, đêm nay em nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh lại tới tìm em.” Cuối cùng sau khi anh dặn dò thêm lần nữa, thì ngoài cửa không còn truyền đến bất cứ động tĩnh gì.
Nửa giờ sau, Tiêu Mộc Diên lấy lại bình tĩnh, cô định mở cửa nhìn thử xem có phải người đàn ông đó vẫn ở ngoài cửa hay không. Cô cẩn thận rón rén đi tới, rón rén giữ cửa mở ra, nhưng không ngờ ngoài cửa không một bóng người.
Anh thật chia phòng ngủ với cô, không ngờ cô chỉ tùy tiện làm thế, anh cũng dỗ dành một hồi, nhưng kết quả người cũng không thấy, không biết tại sao nhìn thấy ngoài cửa trống không, chỉ có không khí mỏng manh, Tiêu Mộc Diên cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Thậm chí cô còn hơi hoài nghi, có phải mình tới chỗ này tìm anh là sai hay không, vì người đàn ông trước mắt này hình như càng thêm đắc ý vênh váo.
Hơn nữa bây giờ Tiêu Mộc Diên nhớ lại lời anh vừa nói, thật là khiến người ta không ngừng tức giận, anh nói anh muốn đi tìm những cô gái ở bể bơi kia, chẳng lẽ anh tưởng chỉ mình anh dáng dấp đẹp trai là có người muốn sao? Cô cũng có người muốn đấy.
Thịnh Trình Việt, ngày mai anh cứ đợi mà xem.
Bởi vì cô sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, anh tưởng chỉ mình anh mới có thể trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Ngày mai anh chết chắc rồi, cô sẽ chiến thắng vì ra đòn bất ngờ, nên bây giờ Tiêu Mộc Diên trong lòng tức giận, sau khi tắm nước ấm xong thì đi ngủ.
Không có người đàn ông đó quấy rầy cô, cô càng có thể ngủ ngon đấy, Tiêu Mộc Diên tự nói thầm với chính mình. Nhưng lăn qua lộn lại đến nửa đêm mà cô vẫn không thể ngủ được, cô vốn định gọi điện cho Thịnh Trình Việt, nhưng lúc này cô mới phát hiện điện thoại di động của cô đã bị Thịnh Trình Việt tịch thu rồi, nên bây giờ ngay cả điện thoại cô cũng không có.
Nhưng bây giờ đầu óc cô cũng sớm đã bị tức giận phẫn nộ làm đầu óc choáng váng, cũng lười gọi điện thoại về nhà, vì bây giờ cảm xúc của cô rất tệ, trong lòng cô chỉ muốn dạy dỗ Thịnh Trình Việt một chút, về phần dùng cách gì mới có thể trừng trị anh, mới làm nhụt nhuệ khí của anh, để sau này anh không thể đắc ý vênh váo như vậy nữa?
Biện pháp tốt nhất chính là…
Nghĩ vậy, Tiêu Mộc Diên hơi nhếch miệng, vì cô đã biết sau này phải nên làm thế nào.