CHƯƠNG 688: CẦU XIN, ĐAU KHỔ
“Lẽ nào anh thật sự muốn giữ tôi ở lại đây cả đời ư? Chẳng phải trước kia anh rất ghét tôi sao?” Thịnh Thảo An thực sự không hiểu tại sao anh ta lại nói với mình những lời như vậy.
“Tôi nói cho cô biết, chính vì tôi ghét cô nên càng không muốn để cô đi tìm người khác, nhất là đi tìm một gã đàn ông khác, cho nên cô hãy sớm dẹp cái suy nghĩ này đi, nếu cô muốn rời khỏi căn phòng này thì chỉ có một cách mà thôi. Đó chính là cô phải bước qua xác tôi.” Đường Lực hết sức quyết liệt khi nói những lời này, điều đó cho thấy đây tuyệt đối không phải là nói đùa.
Còn Thịnh Thảo An thì hụt hẫng khi nghe những lời ấy, hiện tại đúng là cho dù cô mọc cánh cũng khó mà thoát được, không ngờ Đường Lực lại nổi điên như vậy, điên cuồng hơn cả cơn thịnh nộ của một con sư tử, về điểm này anh ta rất giống anh trai cô, nhưng anh trai cô đỡ hơn anh ta, lẽ nào từ nay về sau cô thật sự bị giam cầm mãi mãi ở nơi này sao?
Thật lòng mà nói thì cô rất muốn chết, chỉ cần cô biết được chuyện gì đã xảy ra với Triệu Dương thì cô có thể yên tâm ra đi, thế nhưng hiện tại cô lại bị giam giữ ở chỗ này thì làm sao có thể đi được?
Hiện tại cô không thể rời khỏi căn phòng này dù chỉ là một bước, vậy thì có khác gì ngồi tù đâu chứ?
Không, so với ngồi tù còn đau khổ hơn, bởi vì cô có cảm giác là mình sẽ bị giam giữ tại đây mãi mãi.
Đường Lực nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Còn Thịnh Thảo An giờ phút này đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nữa. Trái tim của cô đã kiệt sức vì quá mệt mỏi rồi.
Hình như chuyện duy nhất mà cô có thể làm lúc này là khóc. Chỉ tiếc là cho dù cô khóc đứt gan đứt ruột, đau lòng muốn chết thì cuối cùng vẫn chẳng có ai quan tâm, ân cần thăm hỏi cô, cô chỉ có thể khóc trong phòng một mình, như thể trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô, căn phòng quá yên tĩnh như thể trên đời này chỉ còn lại tiếng khóc than của cô mà thôi.
Trong đầu cô lại xuất hiện hình dáng của Triệu Dương, anh vẫn như ngày nào, vẫn đẹp trai hút hồn với nụ cười trên môi, cô nhớ anh điên cuồng, chỉ tiếc bây giờ cô hoàn toàn không làm được gì, ngay cả rời khỏi nơi này cũng là một vấn đề, người như cô còn làm được gì đây?
Khi màn đêm buông xuống, cô không ngờ Đường Lực lại đến, lúc này, Thịnh Thảo An đang nhắm mắt vì thân thể đã mệt rã rời nhưng cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, khi mở mắt cô đã nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông đó đang bổ nhào về phía mình, trong cô dâng lên cảm giác kinh tởm, bởi vì cô biết người đàn ông này sắp sửa làm ra cái chuyện không bằng loài cầm thú với mình, đó chính là xem cô như một công cụ để phát ti3t.
Anh ta khiến cô đạt đến cực kh0ái hết lần này tới lần khác, Thịnh Thảo An cảm thấy thân thể mình không thuộc về mình nữa, Thịnh Thảo An bây giờ trông chẳng khác nào một đóa hoa hồng bị người ta chà đạp nát tươm.
Cô đã không còn sức để giãy giụa nữa nên chỉ có thể để mặc cho anh ta giày vò mình, đau đớn triền miên hết lần này tới lần khác.
Trong khoảnh khắc, tất cả những cảm giác đau khổ ập đến cùng một lúc.
Giờ khắc này cô thật sự hạ được quyết tâm rồi, bởi vì cô cảm thấy sự tồn tại của mình trên cõi đời này là vô nghĩa, so với việc trở thành công cụ để gã đó phát ti3t thì trở thành một thi thể lạnh lẽo còn hơn.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi lên thân thể cô, cả người cô vẫn còn tr@n truồng và những vết hôn hằn rõ trên da thịt.
Cô không thể tiếp tục nhìn nữa, bởi vì tất cả những thứ này đều là dấu vết của sự đau đớn tủi nhục mà cô mang trên người, hiện tại cô chỉ muốn thoát khỏi chúng càng sớm càng tốt.
Cô tiếp tục nhắm mắt lại vao chìm vào giấc ngủ, bởi vì hiện tại cô không còn sức lực để gắng gượng thêm nữa, đêm qua không biết cô đã bị giày vò bao lâu, cô cảm thấy thân thể của mình đang chết dần chết mòn, nhưng cái cảm giác chết dần chết mòn này lại là thứ dày vò con người ta nhất, nếu bây giờ cô chết được luôn thì tốt biết bao, chít ít là hiện tại cũng không cần phải chịu đựng sự đày đọa này, thế nhưng hiện tại trời lại cứ muốn tiếp tục hành hạ cô như vậy.
Mãi đến xế chiều ngày hôm sau cô mới khôi phục lại ý thức, cô thoi thóp mở mắt ra, tay của cô vẫn còn bị trói vào đầu giường nhưng cô đã không còn ý định phản khác nữa, cô đã mất đi h@m muốn được sống rồi, cô luôn nghĩ rằng chỉ cần trên cõi đời này còn Triệu Dương, thì cuộc sống của cô vẫn còn ý nghĩa, thế nhưng hiện tại, cô hoàn toàn không thể thoát khỏi nơi này, bị nhốt ở cái nơi vĩnh viễn không thể thấy mặt trời này, làm công cụ cho kẻ khác phát ti3t, cuộc sống như thế càng khiến cô khó chịu hơn.
Vì vậy cô nhất định phải nghĩ cách rời khỏi thế giới này, cô ngoảnh đầu lại muốn mở hộc tủ đầu giường ra xem thử có thứ gì không thì kết quả là cô thấy trong hộc tủ đầu giường có một con dao gọt hoa quả nhỏ.
Tốt quá!
Khuôn mặt của Thịnh Thảo An bừng sáng vì vui mừng, bởi vì chỉ cần có được con dao gọt hoa quả này là cô có thể kết liễu mạng sống của mình rồi, cô không muốn tiếp tục chịu đựng cực khổ như vậy nữa, cô chỉ muốn được giải thoát.
Cô ước gì có thể lập tức kết thúc tất cả mọi thứ.
Cho nên lúc này đây, con dao gọt hoa quả đã thắp lên trong cô niềm hy vọng.
Hiện tại, cô không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, cô chỉ trực tiếp cầm con dao gọt hoa quả lên cứa mạnh xuống cổ tay của mình, chỉ cần cắt đứt động mạch, khiến mình chảy máu không ngừng, cứ như vậy thì cô cũng có thể cắt đứt sinh mạng của mình và cô có thể thoát khỏi tất cả những đọa đày này, cô khẽ mỉm cười khi nghĩ đến điều đó, bởi vì cuối cùng cô không còn phải làm công cụ để kẻ khác phát ti3t nữa.
Có điều cô vẫn còn áy náy với Triệu Dương, còn cả anh trai và chị dâu của mình nữa, nhưng chắc có lẽ họ sẽ hiểu nỗi khổ trong lòng cô, bởi vì cô buộc phải làm chuyện này.
Nhìn từng giọt máu nặng nề rơi xuống đất từ cổ tay, màu đỏ tươi của máu như nhuộm hồng cả đôi mắt cô, nó khiến cho cô có cảm giác như nhìn thấu mọi điều. Có lẽ, đây là thái độ thản nhiên đối mặt với sống chết của những người sắp chết.
Có lẽ cô sắp được tới địa ngục rồi.
Triệu Dương, anh đừng sợ, em sẽ chờ anh ở địa ngục.
Bởi vì cô không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa.
Trong khoảnh khắc cô sắp nhắm mắt lại, chỉ một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô đã mơ hồ thấy một bóng hình xuất hiện trước, cô không biết người đó là ai, mọi thứ trước mắt cô dần bị bóng tối bao trùm và cô không còn biết chuyện gì đang xả ra.
Cô đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ cô và Triệu Dương đã kết hôn, bọn họ đã có con, hai người sống hạnh phúc với nhau, đây mới là cuộc sống mà cô hằng mơ ước.
Từ trước đến nay, hạnh phúc mà cô ước mơ chỉ đơn giản vậy thôi, nếu khi xưa cô đồng ý cao bay xa chạy với Triệu Dương thì có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
Tất cả đều là sai lầm của cô. Chắc vì vậy nên bây giờ cô mới phải trả giá bằng mạng sống của mình.