CHƯƠNG 674: THỬ THÁCH
Nhưng anh càng như vậy, càng làm cho Thịnh Thảo An trở nên bối rối, bởi vì cô biết, Đường Lực là người không dễ gì nói dối, huống hồ bây giờ chuyện đã phát triển đến mức này, anh không cần nói dối, chỉ là Thịnh Thảo An không ngờ anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với cô, hơn nữa bây giờ cô đang ở trong thế khó xử, cô đã không có quyền lên tiếng nữa.
Lúc Thịnh Thảo An rơi vào im lặng, Đường Lực chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa.
“Sao, bây giờ cô không muốn trả lời vấn đề của tôi à? Tôi muốn cô trả lời câu hỏi của tôi ngay.” Lúc này, Đường Lực lại quát lên với Thịnh Thảo An.
Người đàn ông này thật là quá thô lỗ, Thịnh Thảo An đột nhiên cảm thấy hình như bản thân không thể chịu đựng được nữa. Vào lúc này, cô chỉ cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ.
“Tôi thật sự cảm thấy rất mệt, nếu không thì anh cho tôi nghỉ một lát, chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này vào ngày mai.” Sau khi nói xong Thịnh Thảo An lập tức nhắm mắt lại, bởi vì cô cảm thấy, mình đã mệt đến mức không còn sức để mở mắt, cô thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Cô cũng không biết, rốt cuộc con đường cô đã chọn là đúng hay sai, bây giờ cô đã bắt đầu hối hận rồi, chỉ là cô không thể lưa chọn con đường nào khác, cô thật lòng muốn nỗ lực mọi chuyện, nhưng bây giờ cô đang rất rối bời, cô không biết mình làm gì tiếp theo, nhưng cô biết mình không thể mờ mịt như vậy, có rất nhiều chuyện đang đợi cô xử lý. Cô phải cố gắng trân trọng hiện tại.
Thịnh Thảo An nhắm mắt lại.
Đường Lực nhìn thấy đó,cũng không lay cô dậy, mà để cô ngủ.
Nhưng đợi đến ngày hôm sau, lúc cô đang mơ mơ màng màng, Đường Lực đã đi tới lắc mạnh vai cô, Thịnh Thảo An biết, vào lúc này cô không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa.
Bởi vì cô chẳng lừa gạt cho qua chuyện như vậy được nữa.
“Hình như cô ngủ cũng đủ lâu rồi, nếu còn ngủ tiếp nữa, tôi sợ cô sẽ chết đó, bây giờ cô có thể trả lời câu hỏi của tôi được chưa?”
Lúc Thịnh Thảo An đối mặt với những lời chất vấn đầy hăm dọa này, cô không oán thán nửa lời.
“Tôi biết bây giờ anh đang muốn gì.” Cuối cùng Thịnh Thảo An vẫn cảm thấy không thể giả vờ tiếp nữa, cô mở mắt ra, biết mình bắt buộc phải đối mặt với lời chất vấn, phải nói rõ những chuyện này với anh.
“Tôi còn tưởng cô vẫn cứ tiếp tục giả vờ chết nữa chứ.”Đường Lực càng nói càng khó nghe.
“Tôi không có, tôi chỉ là…” Thịnh Thảo An luống cuống muốn giải thích.
“Cô không cần giải thích nhiều với tôi, thứ tôi muốn chỉ là đáp án.” Thái độ nói chuyện của Đường Lực rất rõ ràng. Hơn nữa Thịnh Thảo An cũng biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nhưng trong lòng Thịnh Thảo An thật sự rất rối bời, cô có nên đi tìm anh trai không? Vốn dĩ chuyện lần trước đã làm khó anh trai cô rồi, Hơn nữa với tính cách anh trai cô, chắc chắn anh ấy sẽ không giúp cô, nhưng những chuyện làm không được ích gì như thế này, cô có đi cũng vô ích, vì vậy cô rất muốn tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Cô xác định, cô vẫn muốn tiếp tục trốn tránh sao? Nếu cô không đi cầu xin anh trai cô giúp tôi để tôi lấy lại tự do, vậy thì cô cũng đừng nghĩ đến chuyện ở bên tôi nữa.”
Đây chính là sự uy hiếp trắng trợn, Thịnh Thảo An không ngờ Đường Lực lại dùng chuyện này uy hiếp cô, hình như hai người bọn họ chỉ mới chính thức ở bên nhau từ ngày hôm qua mà thôi, nhưng cô đã sắp không chịu đựng được sự bạo lực và điên cuồng của anh.
Dường như Đường Lực đã nhìn thấu tâm tư cô, anh nói ngay: “Có phải cô cảm thấy tôi là một người đàn ông không đáng tin? Nếu bây giờ cô muốn rời khỏi tôi vẫn còn kịp đó.”
Thịnh Thảo An sửng sốt, bây giờ anh lại dùng thủ đoạn này để ép cô rời đi sao? Không được, không thể như vậy, mặc dù cô cảm thấy rất đau khổ, nhưng nếu phải lựa chọn rời khỏi anh, thì tất cả mọi chuyện cô làm đều đổ sông để bể, cô không biết mình phải cố gắng bao nhiêu mới đến được nước này.
“Cô đừng nói rằng, tôi không cho cô thời gian suy nghĩ, tôi đã cho cô rất nhiều thời gian để suy nghĩ rồi, cô đừng không biết xấu hổ như thế nữa.” Bây giờ thái độ nói chuyện của Đường Lực ngày càng lớn lối, cô không biết tại sao Đường Lực lại đối xử với mình như vậy, nhưng lúc này cô đang ấp úng, không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể gật đầu.
Nhưng Đường Lực nhìn thấy dáng vẻ này của Thịnh Thảo An thì càng cảm thấy không vui.
“Cô bị câm sao? Tại sao không trả lời câu hỏi của tôi?” Chẳng lẽ người phụ nữ này không muốn nói chuyện với anh?
Thịnh Thảo An đối mặt với sự ép buộc của Đường Lực, cô đành nói.
“Được, tôi đồng ý với anh.”
Lúc Đường Lực nghe thấy câu nói này, anh cảm thấy rất ngạc nhiên, người phụ nữ khó nói chuyện này lại đồng ý với yêu cầu của anh. Thật đúng là nằm ngoài suy đoán của anh, nếu cô thật sự ngoan ngoãn làm theo lời mình, chứ không phải là cô gái tốt biết nghe lời, anh có thể giữ cô ở bên cạnh.
Sau khi nghe thấy những lời này, anh vươn tay ra xoa đầu cô giống như xoa một chú cún con. Đột nhiên cảm thấy cô có chút quyến rũ.
Tự dưng anh lại dùng hai chữ quyến rũ để miêu tả người phụ nữ trước mặt này, có lẽ anh đã bị điên rồi, cho nên mới nghĩ như vậy?
Nhất định là anh đã điên mất rồi, cho nên mới làm như vậy. Có điều, bây giờ tâm trạng của anh không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là giải quyết vấn đề lúc này của anh.
“Có điều, tôi cần thêm thời gian, bởi vì anh cũng biết đó, anh trai tôi…” Thịnh Thảo An cũng cảm thấy mình nên tranh thủ một chút.
“Cô yên tâm. Tôi nhất định sẽ đợi cô, bởi vì tôi biết tình cảm giữa cô và anh trai cô rất tốt. Tôi sẽ đợi tin tức tốt của cô.” Đương nhiên Đường Lực biết Thịnh Trình Việt là người như thế nào, cho nên anh mới cố ý nói như vậy.
Thịnh Thảo An không ngờ người đàn ông trước mặt lại lựa chọn tin tưởng mình như vậy, điều này đã làm cô kinh ngạc, hơi mất tự nhiên nói: “Tại sao anh lại lựa chọn tin tưởng tôi?”
Bởi vì có lúc, ngay cả chuyện mà chính cô cũng đoán mình làm không tốt, nhưng người đàn ông trước mặt lại cho cô một ánh mắt kiên định như thế. Người đàn ông này đã mang tới cho cô một cảm giác chưa từng có, giống như làm cho chính mình không thể ngừng lại được.
“Tôi biết bây giờ cô rất ngạc nhiên, nhưng nếu cô muốn ở bên tôi, vậy thì tôi nhất định phải cho cô một cơ hội để thể hiện.” Đồng thời cũng đang thử thách sự thật lòng của cô, chắc chắn người phụ nữ này tiếp cận anh là có bí mật hay mục đích nào đó không muốn cho người khác biết.