CHƯƠNG 666: MUỐN GIẾT ANH TA
Đường Lực cười nói: “Cái gì gọi là quá đáng?” . Rốt cuộc là ai khiến anh trở lên thảm hại như bây giờ, nhưng anh chưa từng mở miệng nói quá đáng một lần nào.
“Nếu như anh không có tình cảm với cô ấy thì tránh xa cô ấy ra một chút, đừng có làm hại cô ấy như vậy nữa.” Triệu Dương hung hăng nói.
Đường Lực không để tâm đ ến mấy lời đó của Triệu Dương.
“Tôi vốn dĩ không có hứng thú với cô ta, nhưng nghe anh nói như vậy, tôi lại thấy có hứng thú rồi. Nếu anh không muốn tôi ở bên cạnh Thịnh Thảo An, thì tôi sẽ làm trái lại lời của anh. Tôi vốn định rời khỏi đây, rời khỏi người phụ nữ phiền toái ấy, nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi rồi. Tôi quyết định ở lại bên cạnh cô ta, tôi sẽ không cho anh bất kì một cơ hội nào.” Đường Lực cười nham hiểm.
“Anh…” Triệu Dương tức tới mức không nói ra lời. Anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cho người con gái mà mình yêu thương. Thế nhưng tất cả đều bị người đàn ông đang đứng trước mặt phá hỏng.
“Tôi chính là muốn anh phải sống khổ sở.” Đường Lực nhếch mép cười. Anh ta chính là người như vậy, vật mà anh ta không thích thì thà tiêu hủy nó, chứ anh ta nhất định không để người khác có được.
“Tôi tuyệt đối không cho phép anh đối xử với Thảo An như vậy.” Triệu Dương nắm lấy cổ áo của Đường Lực. Anh rất muốn “xử lí” người đàn ông này.
Đường Lực có thể cảm nhận được rõ sự hận thù ở phía Triệu Dương dành cho mình. Anh ta thích điều đó. Dù sao thì anh ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng vẫn không có được người con gái mà mình yêu, đã vậy thì giờ anh ta sẽ đổi sang phương thực khác.
“Tôi nói cho anh biết, tôi đã đổi ý rồi, tôi quyết định lát nữa sẽ nói với người con gái anh yêu rằng tôi sẽ ở cạnh cô ấy, thỏa mãn nguyện vọng của cô ta để sau này cô ta không cần phải cố gắng bám lấy tôi không rời nữa. Bởi vì, tôi cam tâm tình nguyện cho cô ấy ở bên cạnh tôi.”
“Anh có tin rằng bây giờ tôi sẽ gi3t chết anh không, cùng lắm thì tôi ngồi tù!” Triệu Dương kích động nói. Anh lao tới bóp cổ Đường Lực.
Đường Lực không hề cảm thấy sợ hãi.
“Anh nghĩ rằng điều đó có tác dụng với tôi sao? Hơn nữa anh không uy hiếp được tôi đâu.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh, cùng lắm thì hai người cùng chết.” Triệu Dương cắn răng trừng mắt nhìn Đường Lực giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
Thấy Triệu Dương căm thù mình như vậy, Đường Lực lại có cảm giác thích thú và thỏa mãn, có lẽ là do lâu lắm rồi anh ta không cảm nhận được cảm giác tồn tại lớn đến như vậy.
“Tôi khuyên anh tốt nhất nói được làm được, có bản lĩnh thì bây giờ hãy giết tôi đi. Bây giờ tôi là kẻ vô tích sự, chả làm nên trò trống gì cả, sống trên đời này cũng chẳng có tác dụng gì. Vả lại khi tôi chết đi, người đau khổ nhất chắc chắn là người con gái mà anh thương yêu nhất.”
Đường Lực đắc chí nói với Triệu Dương, dường như nói ra những lời nói làm tổn thương người khác khiến anh ta cảm thấy rất vui.
“Tôi sẽ không để anh làm tổn thương Thảo An. Vừa nãy là vì cứu anh mà cô ấy không màng đến sinh mạng của mình…” Triệu Dương nói mà lòng đầy ghen tỵ. Anh ghen tỵ bởi tại sao Thịnh Thảo An lại không thể đối xử tốt với anh như vậy? Không, không phải! Thịnh Thảo An trước đây luôn đối tốt với anh, tất cả đều là do kẻ đang đứng trước mặt anh lúc này, chính hắn đã phá vỡ tất cả. Chỉ cần hắn chết đi mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Chỉ đến khi hắn chết… Đôi mắt của Triệu Dương ngập tràn thù hận, anh rất muốn gi3t chết Đường Lực. Lúc này anh đã bị thù hận che mờ mắt.
Triệu Dương tiếp tục bóp chặt cổ của Đường Lực…
Dù sao thì chỉ cần anh ta chết, mọi vấn đề được giải quyết. Thịnh Thảo An cũng sẽ không đau khổ nữa. Vì thế bất luận phải trả bất cứ giá nào Triệu Dương cũng phải làm đến cùng.
Đường Lực lại tỏ ra như không có chuyện gì, miệng vẫn mỉm cười.
Khi Triệu Dương dùng hết sức bóp nghẹt cổ Đường Lực, nhìn thấy anh ta cười mãn nguyện, Triệu Dương thực sự nghĩ không thông, tại sao anh ta lại vui đến vậy, đây là khuôn mặt của một người đang phải đối mặt với cái chết sao?
Triệu Dương không chịu được liền hỏi: “Tại sao sắp chết rồi mà anh vẫn có thể cười vui vẻ như vậy chứ?”
Triệu Dương không hiểu, nhưng Đường Lực cũng không trả lời bất cứ câu hỏi nào, anh chỉ cười nói: “Những điều này anh mãi mãi cũng không hiểu được, dù sao thì cũng sẽ khiến người anh yêu đau khổ.”
Từng câu từng chữ mà Đường Lực nói ra khiến Triệu Dương không thể nhẫn nhịn được. Không được, tôi nhất định phải gi3t chết hắn ta, không thể để những ngày tháng tiếp theo của Thảo An phải sống khổ sở nữa.
“Có phải anh nghĩ rằng chỉ cần tôi chết thì sẽ giải quyết được tất cả vấn đề, anh đúng là nông cạn. Tôi chết cũng chẳng sao cả, dù sao tôi cũng có thể khiến hai người hận thù lẫn nhau, hahaha. “ Đường Lực nói rồi cười đắc ý.
“Anh đừng có quá quắt, ngay bây giờ tôi sẽ gi3t chết anh!” Triệu Dương.
“Anh chỉ nhắc đi nhắc lại câu đó thôi sao?” Nói rồi Đường Lực nghẹn họng, anh ho rồi nói tiếp: “Có bản lĩnh thì giết tôi ngay đi, đừng có lải nhải nữa….”
Đường Lực nói rồi nhắm mắt lại thản nhiên chờ đợi cái chết.
Thế nhưng Triệu Dương không hề ra tay, anh vốn muốn Đường Lực đau khổ thế nhưng ngược lại, anh ta lại cười rất vui vẻ, có ý gì chứ? Lẽ nào anh lại thỏa mãn nguyện vọng của Đường Lực? Đây là cái mà anh ta gọi là chiêu khích tướng, anh không hiểu và anh cũng không muốn nghĩ nữa. Nhưng có phải khi Đường Lực chết đi, Thịnh Thảo An sẽ thực sự đâu khổ sao? Đường Lực chính là suy đoán trước điều này nên mới thản nhiên như vậy sao? Nghĩ đến đây Triệu Dương vẫn còn đắn đo rất nhiều, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn buông tay.
Không ngờ rằng, Triệu Dương vừa buông tay, Đường Lực như đoán trước được kết quả vậy, anh ta cười ngạo nghễ: “Thì ra anh cũng chỉ kẻ yếu đuối như vậy, không phải là anh muốn giết tôi hay sao? Sao lại bỏ giở giữa chừng như vậy? Đúng là một kẻ vô dụng.”
Đường Lực lên tiếng chế nhạo Triệu Dương. Triệu Dương quả thực rất muốn giết anh ta, nhưng vì người anh yêu, anh phải cố gắng kiềm chế.
“Lần này tôi bỏ qua nhưng không có nghĩa là tôi sẽ mãi mãi buông tha cho anh.” Nói xong Triệu Dương liền quay người rời đi. Bởi vì người mà anh cần quan tâm lúc này là Thịnh Thảo An vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, người mà khi đối mặt với nguy hiểm cô lại chọn cứu người khác.