Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 629




CHƯƠNG 629: CHĂM SÓC QUẢ QUẢ

“Quả Quả, con sao vậy?” Tiêu Mộc Diên rất đau lòng ôm Quả Quả vào trong ngực của mình. Nếu đặt mình vào trong hoàn cảnh của cô bé mà suy nghĩ, mẹ của cô bé rời đi như vậy, có lẽ cô bé sẽ rất đau lòng.

“Có phải mẹ thật sự không cần con nữa đúng không?” Quả Quả càng khóc đau lòng hơn. Hóa ra lúc nãy cô bé chỉ giả vờ mạnh mẽ, thật sự đã làm khổ cô bé rồi.

“Không đâu, không phải lúc nãy mẹ con đã đồng ý với con rồi sao? Mẹ con nhất định sẽ trở về tìm con.” Tiêu Mộc Diên vẫn nhẹ nhàng an ủi Quả Quả.

Từ đầu đến cuối Quả Quả không ngừng khóc thút thít. Sau khi được Tiêu Mộc Diên dỗ dành một lúc lâu, đồng thời cô bé cũng khóc đến mệt rồi, cho nên mới từ từ ngủ thiếp đi.

Sau đó Tiêu Mộc Diên mang tâm sự nặng nề đi tìm Thịnh Trình Việt.

“Anh xác định anh thật sự đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đã tìm thấy Trương Lân rồi sao?”

Nói thật ra, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.

“Chẳng lẽ em không tin vào thực lực của chồng em sao?” Thịnh Trình Việt nhíu mày, cố ý dùng tay trêu chọc cằm của Tiêu Mộc Diên.

“Bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn em nữa.” Tiêu Mộc Diên vô cùng ghét bỏ, trừng mắt nhìn anh.

“Nhưng anh thật sự thích việc liếc mắt đưa tình với vợ của mình.” Nói xong, Thịnh Trình Việt hung hăng hôn lên mặt của cô.

“Tối hôm qua anh còn ầm ĩ chưa đủ sao?” Tiêu Mộc Diên chỉ là vô tình thốt ra một câu này, sau đó, cô đi qua một bên suy nghĩ ra cách để giải quyết chuyện của Quả Quả, hay là để Quả Quả đến bên cạnh Thịnh Tuấn Hạo, dù sao thì thằng bé cũng rất nhớ Quả Quả, có lẽ hai đứa nhỏ sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau.

Đột nhiên, có một đôi tay lớn ôm eo Tiêu Mộc Diên.

Người đàn ông này lại động d*c nữa rồi.



“Em cảnh cáo anh, em còn có việc quan trọng cần phải làm, nếu như anh không buông tay ra ngay lập tức, em sẽ không khách khí với anh đâu.” Tiêu Mộc Diên lại dùng giọng điệu uy hiếp để nói với anh.

“Khẩu khí của vợ anh đúng là ngày càng lớn mà.” Đầu tiên Thịnh Trình Việt rất ngạc nhiên, sau đó anh lại cười rất vui vẻ, dán chặt khuôn mặt của mình lên người cô: “Thế nhưng không biết tại sao, anh lại rất thích em, dáng vẻ như bây giờ rất tốt.”

Tiêu Mộc Diên vừa đẩy Thịnh Trình Việt ra vừa nói: “Anh đừng ầm ĩ nữa, mau nghĩ cách xem nên sắp xếp Quả Quả như thế nào.”

“Không phải đã sắp xếp xong rồi sao, để cho quản gia tới chăm sóc cho cô bé?” Thịnh Trình Việt hỏi ngược lại.

“Chẳng lẽ anh không nhìn thấy Quả Quả rất đau lòng sao? Ngộ nhỡ sau khi cô bé thức dậy, lại khóc ầm ĩ nữa thì em phải làm như thế nào mới tốt? Dù sao thì con bé cũng là con dâu tương lai nhà chúng ta mà.” Tiêu Mộc Diên nói rất rõ ràng.


“Chuyện con dâu là như thế nào?” Thịnh Trình Việt không hiểu hỏi ngược lại.

Tiêu Mộc Diên suýt chút nữa thì tức đến hộc máu.

“Tại sao anh lại chậm tiêu đến vậy? Chẳng lẽ anh không nhìn ra Tuấn Hạo thích Quả Quả sao?

Người làm ba như anh quả thật quá thất bại rồi.

“Chuyện này anh thật sự không biết.” Sau khi Thịnh Trình Việt suy nghĩ một lúc, thế nhưng chỉ qua ba giây anh đã nở một nụ cười cợt nhả: “Bởi vì trong mắt anh chỉ có em. Những chuyện như thế này giao cho em xử lý là được rồi, anh chỉ cần làm một chuyện.”

“Anh muốn làm chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên có chút mất hứng nhíu mày, người đàn ông này còn có thể làm chuyện gì? Có chuyện quan trọng vậy mà không thông báo cho cô một tiếng.

“Làm em!” Thịnh Trình Việt nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy hai chữ này, cô quả thật tức muốn hộc máu, người đàn ông này quả thật chính là một người có tinh lực tràn đầy, cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện lung tung này, cô sắp khâm phục anh đến sát đất rồi.


“Được rồi, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát đi tìm Quả Quả.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình phải hành động ngay bây giờ.

“Không dễ gì chúng ta mới ở riêng với nhau, tại sao lại phải đi tìm bọn họ nhanh như vậy?” Dáng vẻ của Thịnh Trình Việt không hề tình nguyện, trông giống như một đứa trẻ vậy.

“Em biết anh vẫn còn chuyện phải đi xử lý, thế nhưng có thể đưa Quả Quả tới tìm Tuấn Hạo trước được không, như vậy em mới không lo lắng nữa.”

Đây chính là cách vẹn cả đôi đường nhất ngay lúc này. Trong lòng Tiêu Mộc Diên muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.

“Mọi chuyện đều nghe theo em, vậy thì có thể cho anh đòi một chút phúc lợi trước được không?” Thịnh Trình Việt lại tinh nghịch nháy mắt Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên có chút khổ não dùng tay xoa xoa huyệt Thái dương của mình, đến lúc nào người đàn ông này mới có thể trưởng thành một chút đây? Tại sao lại luôn nói ra giọng điệu ấu trĩ như vậy?

“Được, nếu như sau này anh tiếp tục nói lung tung như vậy, về sau em sẽ không để ý đến anh nữa.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể đánh đòn sát thủ thứ hai, quả nhiên sau khi cô nói những lời này, Thịnh Trình Việt lập tức trở nên nghiêm túc.

Tiêu Mộc Diên rất khâm phục khả năng thay đổi trong một nháy mắt này của Thịnh Trình Việt.

“Lâm Phong chuẩn bị trực thăng!” Thịnh Trình Việt ra lệnh, Lâm Phong lập tức chuẩn bị trực thăng, hai người ôm Quả Quả xuất phát, chỉ trong chốc lát, hai người đã có mặt trên hoang đảo.

Khi trực thăng chưa dừng lại bao lâu, Nguyệt Nguyệt đã lao tới ngay. Cô bé trông trăng trông sao, cuối cùng cũng có thể trông mẹ trở về rồi.


“Mẹ ơi, tại sao mẹ có thể không chào mà đi vậy? Sau khi con thức dậy thì phát hiện mẹ đã đi rồi, mẹ đúng là người xấu.” Nguyệt Nguyệt ra sức đánh vào đùi của Tiêu Mộc Diên.

Thế nhưng Thịnh Trình Việt ở bên cạnh thì hung hăng trừng mắt nhìn Nguyệt Nguyệt, giống như đang nói, con dám đánh người phụ nữ của ba, có phải muốn chết không?

“Mẹ ơi, ba trừng mắt với con.” Suýt chút nữa thì Nguyệt Nguyệt đã bị Thịnh Trình Việt dọa cho sợ rồi. Cô bé chỉ có thể kéo Tiêu Mộc Diên làm nũng, dù sao thì bây giờ ánh mắt của Thịnh Trình Việt rất hung dữ.


Tiêu Mộc Diên tức giận liếc nhìn Thịnh Trình Việt: “Được rồi, anh đừng đứng đây đe dọa các con nữa.” Sau đó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Nguyệt Nguyệt.

“Con đừng để ý đến ba con, bây giờ ba con giống như một người điên vậy.”

Thịnh Trình Việt ngạc nhiên, có phải người phụ nữ này đã nói ngược rồi không?

Tiêu Mộc Diên nhìn Viễn Đan đang đứng cạnh Nguyệt Nguyệt, thế nhưng không nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo, vì vậy sốt ruột mở miệng hỏi ngay.

“Tuấn Hạo đi đâu rồi?”

“Gần đây không biết anh ấy bị gì, cứ luôn đứng trước cửa sổ phát ngốc, còn nói anh ấy đang đợi thứ gì đó.” Nguyệt Nguyệt vô cùng chán nản nói.

Viễn Đan bước lên một bước nói: “Con đoán có lẽ cậu ấy nhớ Quả Quả.”

Khóe mắt của Nguyệt Nguyệt vô tình liếc nhìn bên trong trực thăng, không nghĩ tới lại nhìn thấy Quả Quả ở trên trực thăng, kinh ngạc thốt lên: “Quả Quả?”

“Không nghĩ tới thật sự mang Quả Quả tới đây.” Viễn Đan cũng hơi khiếp sợ.

“Bây giờ mẹ muốn giao cho hai con một nhiệm vụ khó, đó chính là các con phải giúp mẹ chăm sóc Quả Quả thật tốt, các con có thể làm được không?” Tiêu Mộc Diên nhìn Quả Quả rồi lại nhìn các con của mình.

“Con chắc chắn sẽ làm được.” Nguyệt Nguyệt lập tức giơ tay đồng ý.

Không biết từ lúc nào Lưu Mỹ cũng đi ra ngoài, nở một cười vui mừng.