Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 623




CHƯƠNG 623: TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG Ở ĐÂY

Quả nhiên, Tiêu Mộc Diên vừa quay lại liền thấy Nguyệt Nguyệt.

Cô bé vui mừng chạy nhảy về phía cô. Bên đó còn có Thịnh Tuấn Hạo, Viễn Đan.

Bọn nhỏ mà cô ngày nhớ đêm mong. Hiện tại rốt cục cũng được nhìn thấy bọn nhỏ như ước nguyện. Tiêu Mộc Diên đột nhiên ứa nước mắt.

Lúc này, Nguyệt Nguyệt đã sớm chạy tới trước mặt Tiêu Mộc Diên giang hai tay ra ôm lấy cô.

Tiêu Mộc Diên đương nhiên là không chút do dự giơ hai tay ra bế Nguyệt Nguyệt lên.

Nguyệt Nguyệt đã sớm chú ý tới khóe mắt ướt của Tiêu Mộc Diên: “Mẹ, tại sao mẹ lại khóc? Có phải có người ăn hiếp mẹ không, con sẽ nói anh trai đi dạy cho bọn họ một bài học.”

Viễn Đan đi theo Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh cũng không chịu thua thiệt: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ bảo vệ mẹ. Có phải ba ăn hiếp mẹ không?”

Nói xong, Viễn Đan liền nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt bằng đôi mắt hừng hực của mình.

Thịnh Trình Việt đột nhiên có cảm giác như thể tự cầm đá đập vào chân mình vậy.

Mấy đứa con này sao toàn nói những chuyện không nên nói vậy? Rõ ràng là anh đã bảo tụi nó phải làm người thuyết phục rồi mà.

Tiêu Mộc Diên mỉm cười, lắc đầu: “Các con yên tâm, không ai có thể ức hiếp được mẹ của các con đâu.”

“Con biết mà.” Nguyệt Nguyệt hạnh phúc dụi đầu vào lồ ng ngực của Tiêu Mộc Diên.

“Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn vùi vào ngực mẹ hả, em còn không biết xấu hổ sao, hơn nữa em không biết mình nặng thế nào sao!” Viễn Đan thật ra đã sớm chú ý tới bộ dáng tâm sự nặng nề đó của Tiêu Mộc Diên rồi. Xem ra hiện tại mẹ đang có rất nhiều chuyện phiền não. Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cậu bé cũng sẽ không để cho mẹ phải chịu khổ. Cậu bé muốn làm mẹ vui vẻ, quên hết những chuyện không vui cho nên cậu mới cố ý trách móc Nguyệt Nguyệt.



Nghe thấy thế, Nguyệt Nguyệt dĩ nhiên là mất hứng, chun chun cái mũi nói: “Anh Viễn Đan, em béo chỗ nào chứ? Em vốn dĩ chỉ là một đứa con nít, bám lấy mẹ không được sao?”

Viễn Đan trừng mắt, sau đó liền nói với Tiêu Mộc Diên bằng giọng điệu ngụ ý sâu xa: “Mẹ, mẹ đừng chấp nhặt với Nguyệt Nguyệt, nó vẫn còn ngây thơ lắm.”

Giọng điệu cứ như thể bây giờ cậu bé đã là một người lớn vậy.

Đúng là con nít quỷ.


Thấy bọn nhỏ hòa thuận vui vẻ như vậy, Tiêu Mộc Diên liền cảm thấy mọi phiền não như tan thành mây khói. Cô cũng không còn nhớ đến những chuyện khác nữa. Hiện tại, cô chỉ muốn được ở cùng với lũ trẻ. Về phần Thịnh Trình Việt vẫn đang ôm bó hoa hồng đứng bên cạnh thì cứ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm đi.

“Mẹ, cụ chắc đã nấu cơm xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Thịnh Tuấn Hạo thấy ba mẹ cùng xuất hiện ở đây nên dĩ nhiên là cảm thấy rất vui, mặt mũi tươi cười nói.

“Cụ?” Tiêu Mộc Diên mãi vẫn không hiểu gì, cũng có thể nói là Lưu Mỹ cũng ở đây sao.

Tiêu Mộc Diên cũng không kinh ngạc lắm, liền trực tiếp đi theo bọn nhỏ xuống nhà bếp ở lầu dưới, Thịnh Trình Việt thì đi theo phía sau.

Vừa bước xuống lầu thì mùi đồ ăn thơm phức đã xộc mạnh vào mũi rồi.

Đi đến phòng bếp, quả nhiên cô nhìn thấy Lưu Mỹ đang mặc tạp dề bưng thức ăn.

Lưu Mỹ thấy Tiêu Mộc Diên nhưng không hề bất ngờ tí nào. Ngược lại còn cười hết cỡ: “Mấy đứa còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đến ăn cơm đi.”

Tiêu Mộc Diên bị Nguyệt Nguyệt kéo xuống một cái ghế, vừa ngồi xuống cô liền không kềm được nên nói: “Bà ngoại, ngoại đã biết từ trước rằng con sẽ đến đây sao?”

“Nếu không ăn thì đồ ăn sẽ nguội hêt đó.” Lưu Mỹ không trả lời câu hỏi dành cho mình mà chỉ ra vẻ nghiêm túc dặn dò.


“Đúng vậy, mẹ, cụ nấu cơm ngon lắm?” Nguyệt Nguyệt vừa cầm đũa hăng hái gắp một miếng rau cho vào bát của Tiêu Mộc Diên vừa cười tủm tỉm nói.

“Mẹ…” Tiêu Mộc Diên vốn đang định nói tiếp thì Lưu Mỹ đã cắt đứt lời cô.

“Có chuyện gì thì chờ ăn cơm xong rồi hẳng nói.” Lưu Mỹ hiện tại đã ra lệnh nên Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Nhìn thấy bọn nhỏ đều ăn rất ngon miệng cô vô cùng hạnh phúc trong lòng. Không biết đã bao lâu rồi cô chưa được gặp bọn nhỏ nữa. Hiện tại thấy bọn chúng đều rất khỏe mạnh nên dĩ nhiên là trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô cũng cảm thấy bữa cơm này rất ngon miệng, không phải bởi vì đồ ăn, mà là bởi vì những người bên cạnh. Chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc thì cô cũng cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Mộc Diên mới phát hiện ra không thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt đâu hết. Cô quay lại tìm thì cảm thấy vô cùng kỳ quái. Dựa theo tính cách của anh thì tại sao lại không chạy đến bên cạnh mình chứ. Chẳng lẽ mới đó mà anh đã từ bỏ mình, quay về trước một mình rồi sao?

Không hiểu sao khi vừa nghĩ đến đó, trong lòng của cô có cảm giác mất mát không thành lời. Cô đúng là một người mâu thuẫn.

Thịnh Trình Việt bỏ đi không bám theo mình nữa, chẳng phải là điều mà cô muốn sao?


“Mẹ, có phải Nguyệt Nguyệt lại chọc giận mẹ làm mẹ mất vui không?” Cơm nước xong xuôi, cô bé liền thấy mẹ rầu rĩ không vui. Cho nên Nguyệt Nguyệt liền sáp lại gần.

Thịnh Tuấn Hạo cùng Viễn Đan cũng đều đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên.

“Chắc chắn là ba lại chọc mẹ tức giận rồi.” Viễn Đan chắp tay trước ngực, tức giận nói.

“Vậy chúng ta nghĩ cách chọc ba đi.” Hai mắt của Viễn Đan lóe lên liền nghĩ ra một ý định nên chủ động đề nghị.

Nguyệt Nguyệt là người vui nhất khi nghe thấy thế, cô bé lập tức vừa vỗ tay vừa nhảy cẫng lên: “Hay lắm! Chúng ta đi chọc ba đi.”


“Nhưng anh cảm thấy như vậy hình như không ổn lắm đâu.” Thịnh Tuấn Hạo thầm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra câu này.

Nguyệt Nguyệt hiện tại đã hoàn toàn đứng về phía Viễn Đan rồi.

“Anh Tuấn Hạo, hiện tại em cảm thấy anh đang thiên vị ba, nhất định là vì thời gian anh ở chung với ba lâu hơn nên anh mới đau lòng…”

Thịnh Tuấn Hạo vội vàng xua tay nói: “Không phải, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy ba làm việc hơi quá đáng nhưng dù sao thì ba cũng đều yêu thương chúng ta mà.”

“Mặc kệ! Dù sao thì ăn hiếp mẹ là không được. Vốn dĩ em còn muốn nói mẹ hãy tha thứ cho ba, nhưng mẹ lại buồn như vậy nên không cần phải để ý đến ba.” Nguyệt Nguyệt chống nạnh, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Lưu Mỹ cũng đã đi tới, lấy tay gõ nhẹ lên trán Nguyệt Nguyệt: “Con bé lanh chanh này lại đang nói cái gì vậy? Lẽ nào, cháu muốn ba mẹ ly hôn sao? Nói vậy thì cháu sẽ trở thành một đứa bé thiếu tình thương. Cho nên, ba mẹ ở chung với nhau vẫn tốt hơn.”

Những lời này đúng là đã thức tỉnh Tiêu Mộc Diên đang ngẩn ngơ bên cạnh.

“Bây giờ không còn sớm nữa, mấy đứa nhóc tụi con mau về phòng ngủ đi.” Lưu Mỹ hiện tại không thể không dùng mệnh lệnh với mấy đứa nhóc này.

“Con không muốn! Tối nay con muốn ngủ với mẹ.” Nguyệt Nguyệt ôm chằm lấy cánh tay của Tiêu Mộc Diên nói.