Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 587




CHƯƠNG 587: BỨC ẢNH MỜ ÁM

“Thịnh Thảo An, chị nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.” Tiêu Mộc Diên dùng sức vỗ vào vai của Thịnh Thảo An.

Thế nhưng cả người Thịnh Thảo An lại không hề để ý đến.

“Nếu em có chuyện gì có thể nói với chị. Chị nhất định sẽ không chút do dự mà đứng bên cạnh em.” Tiêu Mộc Diên thề rằng, cô nhất định phải cố gắng giúp đỡ Thịnh Thảo An.

“Nhưng mà…” Thịnh Thảo An luôn vô thức quay đầu lại nhìn.

Cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng nhìn thấy vẻ đề phòng trong mắt cô ấy rồi. Cô biết, Thịnh Thảo An đang sợ hãi…

Mà sự tồn tại của Đường Lực giống như một con ác quỷ.

Tiêu Mộc Diên không nhịn được quay đầu lại nhìn xem. Phía sau xe bọn họ căn bản không có dấu vết khả nghi nào. Thế nhưng Thịnh Thảo An lại trở nên nghi thần nghi quỷ như vậy.

Rốt cuộc cô ấy đã chịu đả kích lớn như nào mới biến thành bộ dạng như thế này.

Tất cả đều vì tên Đường Lực đó, cho nên Thịnh Thảo An mới biến thành bộ dạng như thế này. Tiêu Mộc Diên thật sự rất đau lòng cho cô ấy.

“Em yên tâm, Đường Lực không đuổi tới đây đâu.” Tiêu Mộc Diên không biết tại sao mình lại khẳng định như vậy. Thế nhưng bây giờ cô không muốn nhìn thấy Thịnh Thảo An căng thẳng như vậy.

“Nhưng mà…” Vẻ mặt của Thịnh Thảo An vẫn có chút hoảng loạn.

“Nhưng mà gì chứ? Không phải chúng ta đã đi ra ngoài rồi sao? Sau này em có thể thoát khỏi móng vuốt của người đàn ông xấu xa đó rồi. Chỉ có điều…” Ánh mắt của Tiêu Mộc Diên lại tập trung trên bụng Thịnh Thảo An, trước sau gì mối quan hệ giữa hai người vẫn sẽ dây dưa không thể cắt đứt được.

Thịnh Thảo An ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ mơ màng.

“Bây giờ em đừng nên suy nghĩ lung tung. Trước tiên phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy, bây giờ việc quan trọng nhất chính là ổn định tâm trạng của Thịnh Thảo An trước, dù sao cô ấy cũng là người đang có thai, việc đầu tiên cần phải làm chính là chăm sóc cơ thể mình thật tốt.



Sau khi Thịnh Thảo An nghe thấy những lời này của Tiêu Mộc Diên, cô định nằm trên ghế sau của xe để chợp mắt một lát, thế nhưng cô đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức mở mắt ra, nhìn Tiêu Mộc Diên hỏi: “Chị dâu, tại sao chị biết em đang ở chỗ của Đường Lực vậy?”

Cô suýt chút nữa thì quên chuyện này. Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Mộc Diên giống như một vị cứu tinh đã cứu mạng cô.

“Lúc ở trong bệnh viện chị phát hiện ra em đã biến mất, chị cảm thấy rất lo lắng, lập tức đi ra ngoài tìm em. Sau đó thì nghĩ đến chỗ của Đường Lực, không nghĩ tới em thật sự có ở đó.” Tiêu Mộc Diên hơi mất tự nhiên giải thích với Thịnh Thảo An.

Thật ra cô cũng không tiện nói với Thịnh Thảo An rằng, bởi vì cô đã từng đi ra từ biệt thự của Đường Lực. Lúc cô đi ra khỏi bệnh viện, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy đâu, vì vậy cô chỉ có thể đánh cược vận may một lần, đi tới biệt thự của Đường Lực để tìm cô ấy.

Thịnh Thảo An cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.


Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy rất mơ màng. Sau khi trở về nhà nhìn thấy Thịnh Trình Việt đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách.

“Anh…” Thịnh Thảo An có chút kỳ quái gọi anh trai.

Thế nhưng ánh mắt của Thịnh Trình Việt lại dừng trên người Tiêu Mộc Diên, lạnh lùng mở miệng nói: “Thịnh Thảo An, ở đây không còn chuyện của em nữa, em trở phòng trước đi, anh có chuyện riêng muốn nói với Tiêu Mộc Diên.”

Thịnh Thảo An cảm thấy hình như chuyện này có gì đó không đúng lắm, bởi vì lúc đầu hình tượng của anh trai trong lòng cô chính là một người điên cuồng cưng chiều vợ. Thế nhưng bây giờ… dáng vẻ của anh lại vô cùng hung dữ.

“Anh…” Thịnh Thảo An muốn mở miệng nói điều gì đó, thế nhưng cô bị ánh mắt cảnh cáo của Thịnh Trình Việt nuốt ngược trở lại.

“Anh không muốn lặp lại lần thứ hai.”

Giọng điệu lại tràn đầy lạnh lẽo.

Cả người Thịnh Thảo An sắp phát điên lên rồi, Đường Lực đã như vậy, anh trai cô cũng như vậy, tại sao cô luôn ở trong tình thế khó xử như thế này?

Tiêu Mộc Diên thấy thế thì mở miệng nói: “Thịnh Thảo An, em đã mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, em đi lên phòng nghỉ ngơi một lát đi.”


Sau khi Thịnh Thảo An nhìn thấy ý tứ sâu xa trong mắt Tiêu Mộc Diên, cô mang theo tâm trạng phức tạp trở về phòng của mình.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Thịnh Thảo An, Tiêu Mộc Diên mới mở miệng nói: “Anh có chuyện gì muốn nói với em…”

Chỉ là không đợi cô nói xong, giọng nói lạnh lùng của Thịnh Trình Việt đã vang lên bên tai cô.

“Ngày hôm nay em đã chạy đi đâu?”

“Em…” Tiêu Mộc Diên định thành thật trả lời. Thế nhưng cô nghĩ đến chuyện này có liên quan đến quyền riêng tư của Thịnh Thảo An, hơn nữa nếu để Thịnh Trình Việt biết Đường Lực đã làm ra những chuyện như vậy, chắc chắn hai bên sẽ bắt đầu gây chiến, vì vậy cô lựa chọn che giấu tất cả.

“Ngày hôm nay hai chúng em đi bàn việc trong công ty.”

Sắc mặt của Thịnh Trình Việt càng trở nên khó coi, rất rõ ràng là anh không hài lòng với đáp án này của Tiêu Mộc Diên.

“Anh cho em thêm một cơ hội nữa.”

Giọng nói lạnh lẽo đó lại vang lên bên tai Tiêu Mộc Diên một lần nữa.

Tiêu Mộc Diên nghiến chặt răng, cô không thích thái độ lúc này của Thịnh Trình Việt, giống như anh đang coi cô là phạm nhân mà thẩm vấn vậy.


“Cụ thể không phải em vừa mới nói với anh rồi sao?” Giọng điệu của cô vô cùng khuất phục.

Thịnh Trình Việt nhíu mày, sắc mặt đã đen đến đáng sợ rồi.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình không làm chuyện gì sai, vì vậy sau khi nói xong câu này thì xoay người đi lên lầu. Bây giờ cô ngày càng thất vọng với Thịnh Trình Việt rồi. Không dễ gì cô mới quyết định hàn gắn với anh, thế nhưng đổi lấy lại là thái độ như vậy của anh. Thật sự làm cho người khác không thể chịu đựng được nữa.

Hơn nữa mấy ngày qua anh luôn lạnh nhạt với cô như vậy. Cô nói muốn ly hôn, anh cũng không hề phản ứng lại. Cô không thể không nghi ngờ một sự thật, đó chính là anh sớm đã không còn yêu cô nữa rồi. Hơn nữa cô cũng không biết anh đã đưa bọn trẻ và bà ngoại đi đâu rồi.


Anh thật sự cho rằng mình muốn làm gì thì làm sao?

Mỗi người đều tính cách riêng của mình, một khi đã không thể chịu đựng được, thì không thể chịu đựng thêm nữa.

“Chẳng lẽ em không cảm thấy em nên giải thích với anh một chút sao?” Thịnh Trình Việt đuổi theo, trực tiếp nắm chặt cổ tay của cô.

“Giải thích cái gì?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao gần đây Thịnh Trình Việt luôn động một tý là phát điên. Hơn nữa, trên cổ tay cô còn truyền đến cảm giác đau mơ hồ. Anh thật sự tức giận, hơn nữa còn dùng hết sức lực bấm vào thịt của mình.

“Anh thả em ra, anh đã làm đau em rồi.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy đã mất đi tính kiên nhẫn, bắt đầu cố gắng giãy giụa.

Thế nhưng sự phản kháng của Tiêu Mộc Diên đã làm cho Thịnh Trình Việt càng trở nên tức giận hơn.

“Bây giờ em mới biết đau sao?” Ánh mắt âm u của Thịnh Trình Việt híp lại thành một đường thẳng: “Lúc em đi tìm người đàn ông khác, em có nghĩ đến trái tim của anh cũng biết đau không?”

Cái gì mà đi tìm người đàn ông khác? Từ đầu tới cuối, trong tim cô cũng chỉ có một mình anh mà.

“Anh đang nói lung tung gì vậy? Từ trước đến nay em chỉ có…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình rất vô tội, muốn giải thích cho chính mình.

Thế nhưng vào lúc này, Thịnh Trình Việt lại lấy một chồng ảnh từ trong tay mình.

Khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy rõ những bức ảnh kia. Trong bức ảnh đó đều là cô và Đường Lực…

Trong đó có bức ảnh hai người đang ăn một bữa ăn lãng mạn, còn có hai người ở cùng một phòng…

Tất cả những bức ảnh này đều rất mờ ám.