CHƯƠNG 582: CÔ CÓ THAI RỒI
Thịnh Thảo An bước đi trên đường giống như một xác chết.
Trời đã nổi lên cơn mưa phùn, dội lên đầu cô không hề kiêng nể.
Cô chỉ có thể rời đi, cô chỉ có thể đi con đường này để trở về.
Tiêu Mộc Diên vô cùng chán nản bởi vì chuyện đã xảy ra ở sân bay ngày hôm nay, điều làm cho cô tức giận nhất chính là thái độ đáng ghét của Thịnh Trình Việt, chẳng lẽ anh thật sự muốn ly hôn với cô sao?
Nghĩ tới đây, đầu cô đã muốn to lên rồi. Mà quan trọng nhất chinh là, muốn tìm được Thịnh Trình Việt là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cô gọi điện thoại cho anh thì không ai nghe máy. Đi tới công ty để tìm anh cũng không nhìn thấy bóng dáng. Cô thật sự không biết rốt cuộc anh đã chạy đi đâu rồi.
Buổi tối hôm nay trời mưa rất to, còn kèm theo cả sấm sét, thật đúng là càng làm cho người khác phải buồn bực thêm mà.
Lúc Tiêu Mộc Diên chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng dưng cô nghe thấy động tĩnh bên dưới phòng khách, cô không thể chờ đợi được nữa, lập tức đi xuống dưới lầu.
Nhất định là Thịnh Trình Việt đã trở về rồi. Cô phải nhân cơ hội này nói rõ ràng hết mọi chuyện với anh.
Thế nhưng lúc Tiêu Mộc Diên đi xuống phòng khách, cô nhìn thấy Thịnh Thảo An ướt như chuột lột, lúc này đầu tóc của cô ấy lại bù xù, trông giống như một ma nữ mới bò lên từ dưới hồ nước vậy.
“Thảo An… tại sao em lại biến thành bộ dạng như thế này?”
Sau khi phản ứng một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng bình tĩnh trở lại, sau đó đi tới trước mặt Thịnh Thảo An: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em làm sao vậy?”
“Quản gia, mau lấy khăn tới đây.” Tiêu Mộc Diên vội vàng hô lên.
Một lúc sau, quản gia đã đưa khăn mặt tới đây, Tiêu Mộc Diên vội vàng choàng khăn lên người Thịnh Thảo An, bận rộn lau mái tóc còn đang nhỏ nước của cô ấy.
“Chị dâu…” Lúc này, Thịnh Thảo An không thể nhịn được nữa, bắt đầu khóc lớn lên.
Bây giờ, Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được sự đau khổ toát ra từ trên người Thịnh Thảo An, có lẽ cô ấy đã chịu ủy khuất gì đó.
Thế nhưng ai đã bắt nạt Thịnh Thảo An? Còn làm cho cô ấy phải đau lòng như vậy?
Rất nhanh, trong đầu cô đã hiện lên một hình ảnh. Đó chính là Đường Lực. Cô cũng đã biết thủ đoạn của anh ta. Chắc có lẽ Thịnh Thảo An đau lòng vì người đàn ông đó.
“Đừng khóc nữa, mọi thứ đã có chị dâu ở đây rồi.” Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Thịnh Thảo An khóc đến đau lòng như vậy, cô thật sự không đành lòng, nhưng cô chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng của cô ấy.
Tiêu Mộc Diên đẩy Thịnh Thảo An vào trong phòng tắm, thúc giục cô ấy mau tắm rửa, thay bộ quần áo đã ướt sũng. Cuối cùng đưa cho cô ấy một chén trà gừng còn nóng hổi.
“Có phải Đường Lực đã bắt nạt em?”
Tiêu Mộc Diên do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra câu này.
Hai tay Thịnh Thảo An đang cầm chén trà, thất thần nhìn về phía trước. Mãi một lúc sau, cuối cùng cô cũng phục hồi lại tinh thần, từ từ gật đầu.
Quả nhiên là vì anh ta!
Tiêu Mộc Diên hơi căm hận siết chặt nắm đấm của mình: “Loại người cặn bã như vậy, không đáng để em phải đau lòng vì anh ta. Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt.”
Thịnh Thảo An nghe thấy những lời an ủi của Tiêu Mộc Diên, trong lòng cô càng trở nên phức tạp hơn.
Bây giờ cô cảm thấy đau lòng căn bản không phải vì mất đi Đường Lực, mà là vì…
Thế nhưng cô không thể nói ra điều này được. Bời vì một khi cô nói ra, rất có thể Triệu Dương sẽ mất mạng.
Đường Lực là loại người có thể làm bất cứ chuyện gì.
“Em căm ghét anh ta.” Thịnh Thảo An cố nén nước mắt trong hốc mắt, ngăn không cho nó chảy xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía trước rồi nói.
Tiêu Mộc Diên cũng nhìn thấy sự thù hận toát ra từ trong đôi mắt của Thịnh Thảo An.
“Nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên vuốt v e đầu của cô ấy, giọng điệu vô cùng thân thiết.
“Em…” Thịnh Thảo An cũng rất muốn nói hết mọi chuyện cho chị ấy biết, thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.
“Nói cho chị biết, chị sẽ nghĩ cách giúp em.”
Sự quan tâm của Tiêu Mộc Diên ngày càng mãnh liệt.
“Đường Lực đã chia tay với em rồi. Vì vậy sau này em sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với anh ta nữa.” Sau khi Thịnh Thảo An nói xong, cô dùng tay lau những giọt nước mắt trên mặt mình.
“Người đàn ông như vậy căn bản không đáng để cho em phải giao phó cả cuộc đời mình. Rời xa anh ta đối với em mà nói cũng là một sự giải thoát.” Tiêu Mộc Diên tiếp tục khuyên nhủ Thịnh Thảo An.
Sau khi Thịnh Thảo An nghe thấy những lời này, cô càng khóc đau lòng hơn. Cô không thể để cho chị dâu quan tâm mình như vậy, nếu không thì cô… sẽ không thể nào xuống tay được. Vậy thì cô sẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ được. Mà Triệu Dương sẽ phải chết thảm dưới tầng hầm tăm tối kia.
Không!
Cô không cho phép ngày đó xảy ra!
Thịnh Thảo An có chút sụp đổ, ra sức lắc đầu.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ phát điên của cô ấy như thế, cô càng trở nên lo lắng hơn: “Thịnh Thảo An, chị biết trong lòng em rất thích anh ta. Thế nhưng anh ta không đáng!”
Thịnh Thảo An nghe thấy những lời khuyên nhủ đầy thiện ý của Tiêu Mộc Diên, trong lòng cô càng trở nên mềm nhũn.
“Em đã không còn thích anh ta nữa. Em đã hết hy vọng với anh ta rồi.” Cô phát hiện ra, từ trước đến nay cô luôn thích một người khác, đó chính là Triệu Dương, cô vốn cho rằng mình rất ghét anh, thế nhưng không nghĩ tới, trong giây phút cô nhìn thấy anh xảy ra chuyện, cô có một cảm giác sụp đổ không nói nên lời.
“Em có thể nghĩ thông suốt như vậy thì tốt.” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cô nhóc đang ngồi trước mắt này sẽ không nghĩ thông suốt.
“Anh trai em đâu?” Thịnh Thảo An cảm thấy mình đã trở về nhà lâu như vậy rồi, thế nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của anh mình đâu? Ngược lại vợ của anh lại khá quan tâm đ ến mình.
Tiêu Mộc Diên không nhịn được thở dài: “Chị cũng muốn biết rốt cuộc anh ấy đã chạy đi đâu rồi?”
Kể từ khi cô rời khỏi sân bay, cô cũng mất đi tung tích của anh. Anh gần nhue luôn lạnh lùng với cô. Vì vậy trong lòng cô cũng rất phiền muộn. Thế nhưng cô biết tất cả những điều này đều do một tay Đường Lực gây nên. Anh ta muốn cắt đứt đôi uyên ương. Cô sẽ không để cho anh ta thực hiện được mục đích này!
Chỉ là tới khi nào Thịnh Trình Việt mới có thể trở lại như thường? Tới khi nào bọn họ mới có thể ân ái giống như lúc trước.
Thịnh Thảo An nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang suy nghĩ đến thất thần, cô định mở miệng nói chuyện, kết quả trong dạ dày lại có cảm giác buồn nôn. Đột nhiên cả người cô đều ói ra.
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc: “Thảo An, em làm sao vậy? Chị lập tức cho người đưa em đến bệnh viện.”
Thịnh Thảo An cũng cảm thấy rất bất ngờ, đầu cô hơi mơ màng. Cô để mặc cho Tiêu Mộc Diên gọi người lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Tiêu Mộc Diên hoảng loạn hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, rốt cuộc cô ấy bị gì vậy? Có phải là đã ngã bệnh rồi không?”
Lúc đầu vẻ mặt của bác sĩ rất ngưng trọng, thế nhưng sau khi giúp Thịnh Thảo An bắt mạch, ông ấy đã thở phào nhẹ nhõm: “Hai vị không cần lo lắng, cô gái này không bị bệnh gì.”
“Không bị bệnh gì? Vậy tại sao cô ấy lại nôn? Cô ấy cũng chỉ mới trở về sau khi dầm mưa mà thôi…” Bây giờ Tiêu Mộc Diên giống như đang đứng trên ổ kiến lửa.
Thịnh Thảo An cảm động khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tiêu Mộc Diên.
Rõ ràng người nôn chính là mình, tại sao chị ấy còn căng thẳng hơn mình chứ?
“Cô ấy chỉ là đang có thai thôi.” Bác sĩ nói.