CHƯƠNG 574: HIỂU LẦM
“Tôi cảnh cáo anh, từ giờ về sau không được xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu như không phải công việc thì làm ơn đừng tới làm phiền tôi nữa.” Trong lòng Tiêu Mộc Diên bây giờ chỉ nghĩ về Thịnh Trình Việt.
“Hình như anh lại chọc em giận rồi, vậy anh mời em ăn cơm coi như tạ tội, được không?”
Đường Lực thấy dáng vẻ tức tối hiện giờ của Tiêu Mộc Diên, trong lòng anh lại cảm thấy rất vui. Vì tình cảnh hiện tại như vậy chính là cái anh muốn, Thịnh Trình Việt thích ghen như vậy thì để cho anh ghen cho đã. Nhưng có một điều mà anh không ngờ đến, đó chính là Thịnh Trình Việt quả nhiên dám một mình bỏ đi, để lại một mình Tiêu Mộc Diên ở đây, thật không giống với tính cách của anh.
Bây giờ Tiêu Mộc Diên không quan tâm những gì anh nói nữa. Giờ cô chỉ muốn lập tức về nhà, về gặp Thịnh Trình Việt, giải thích cho anh hiểu tất cả những chuyện này không như anh nghĩ. Dù sao nếu như người đàn ông này lên cơn tam bành thì cô cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa gương mặt của anh lúc nãy thật sự rất đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên liền tăng tốc độ, bước nhanh hơn. Ở nơi đây chỉ có một con đường thẳng, xung quanh không hề có xe qua lại, cô cũng không biết vì sao mình lại bị đưa đến đây, nơi đây có thể là khu biệt thự khách sạn cho thuê cao cấp ở vùng ngoại thành hoang vu.
“Chẳng lẽ em không hứng thú với tên gián điệp trong công ty sao?” Đường Lực duy trì một khoảng cách với cô, sau đó dùng giọng tinh nghịch nói với cô.
“Đừng nói chuyện với tôi.” Trong đầu Tiêu Mộc Diên hiện tại chỉ nghĩ đến đi tìm Thịnh Trình Việt, nếu như biết trước sẽ gây ra hiểu lầm lớn như vậy, có đánh chết cô cũng sẽ không theo anh ta đến nơi như vậy.
“Được thôi, vậy thì anh sẽ im lặng cùng đi với em hết đoạn đường này.” Đường Lực cũng cảm thấy không vấn đề gì, dù sao thì chỉ cần được bên cạnh cô, anh cảm thấy mọi thứ đều không tệ.
Thấy Đường Lực bên cạnh mình lộ dáng vẻ thản nhiên, Tiêu Mộc Diên lại càng thêm bực tức.
“Tại sao anh phải làm như vậy với tôi?” Chẳng lẽ thật sự anh muốn đẩy cô vào chỗ chết sao?
Đường Lực cười cười, nghiêm túc nói với Tiêu Mộc Diên: “Anh chỉ muốn để cho em nhìn rõ: ai mới là người thương em nhất, và anh cũng muốn nói cho em biết, anh mới đúng là người đáng để em gửi gắm cả cuộc đời.”
Lúc này Tiêu Mộc Diên bắt đầu cố gắng hít thở sâu, vì cô sợ cô không khống chế được nắm đấm của mình, cô muốn đánh vào mặt người đàn ông đang đi theo mình.
“Nếu như chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy, e là trời tối cũng chưa về đến nơi.” Đường Lực đi vòng quanh cô nói.
Sau khi nghe được, Tiêu Mộc Diên không thể không dừng bước, tuy là cô rất ghét Đường Lực, nhưng lời anh ta vừa nói cũng đúng, ở đây không gọi xe được, hơn nữa lúc cô lấy điện thoại ra xem mới phát hiện điện thoại cô hết pin, thật đúng là họa vô đơn chí.
Cuối cùng cô chỉ có thể dày mặt lên tiếng nói với Đường Lực: “Xe lúc nãy anh lái đến đây giờ đang ở đâu?”
Cuối cùng Đường Lực cũng nghe thấy Tiêu Mộc Diên lên tiếng cầu xin mình, trong lòng anh đương nhiên rất vui mừng.
“Ngay cửa khách sạn, chúng ta quay lại đường cũ đi.” Trên mặt Đường Lực lộ nụ cười đắc ý, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự tính của anh.
Đúng ngay lúc Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ chuẩn bị quay đầu, đột nhiên một chiếc xe thể thao dừng ngay trước mặt cô.
Cửa kính xe vừa hạ xuống, cô nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng rất quen thuộc xuất hiện.
“Ông xã?” Tiêu Mộc Diên ngay tại khoảnh khắc đó như bắt được vàng, cô biết chắc anh sẽ không bỏ mặc cô, quả đúng như vậy, tuy miệng anh nói khó nghe nhưng thật chất cô biết trong lòng anh không phải như vậy.
“Còn không mau lên xe!”
Câu mệnh lệnh này khiến cho Tiêu Mộc Diên vui mừng leo lên xe, đồng thời cô không quên gửi lời đến người đàn ông đang đứng bên cạnh: “Chồng của tôi đến đón tôi rồi, tôi phải về chung với chồng tôi đây.”
Tiêu Mộc Diên vừa ngồi vào xe, Thịnh Trình Việt liền đạp mạnh chân ga, xe phóng vụt bay đi trong tích tắc.
Đường Lực đứng tại chỗ, nhìn thấy theo chiếc xe đã khuất bóng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Tiêu Mộc Diên, em nghĩ rằng em có thể thoát khỏi anh sao?
Ở trên xe, Tiêu Mộc Diên giống như tên trộm bị phát giác, cô chỉ nhìn phía trước, không dám nhìn Thịnh Trình Việt.
Cô biết Thịnh Trình Việt bây giờ đang rất tức giận, trong lòng cô đang suy nghĩ xem nên bây giờ nịnh nọt lại anh, hay là đợi anh bớt giận rồi mới tính.
“Chuyện…chuyện ở công ty sao rồi?” Cô chỉ có thể lấy đề tài khác để phá vỡ sự im lặng, cô cẩn thận lên tiếng thăm dò, và đáp lại chỉ là sự im lặng.
Thịnh Trình Việt lại trở lại bộ dạng giận dữ vừa rồi, đúng là khi đàn ông hờn dỗi thì phụ nữ có đuổi theo trăm con đường cũng theo không kịp.
“Từ giờ trở đi không được gặp mặt cậu ta nữa!”
Không biết qua bao lâu, Thịnh Trình Việt mới lên tiếng nói ra một câu phá vỡ không gian im lặng.
Vừa nghe được, Tiêu Mộc Diên liền lạy trời lạy đất, cuối cùng Thịnh Trình Việt cũng chịu lên tiếng nói chuyện rồi, cô cứ lo sợ anh sẽ không quan tâm cô nữa.
“Cuối cùng anh cũng hết giận em rồi sao? Em…” Tiêu Mộc Diên trở nên có chút kích động, sau đó vừa định nói tiếp thì đã bị cắt ngang.
“Em không nghe rõ lời anh vừa nói sao? Sau này không được gặp cậu ta nữa!” Nghĩ đến hình ảnh cả người Tiêu Mộc Diên nằm gọn trong lòng cậu ta, anh như muốn nổ tung.
Tiêu Mộc Diên thiếu chút nữa đã buộc miệng nói: em hứa, chuyện gì em cũng nghe theo anh hết!
Nhưng vào giây cuối cùng, một chút lý trí của cô đã kéo lại những lời đó vào trong.
“Thật chất em không hề muốn gặp anh ta, là vì phần hợp đồng em ký với anh ta, chuyện này anh cũng biết mà, em bất đắc dĩ mà.” Tiêu Mộc Diên thực hy vọng Thịnh Trình Việt có thể hiểu được chỗ khó xử của mình.
“Vậy sau này lúc mà em bàn chuyện công việc với cậu ta, nhất định phải có mặt anh ở đó, em tuyệt đối không được đơn độc gặp cậu ta!” Vốn dĩ ban đầu Thịnh Trình Việt định không để ý tới Tiêu Mộc Diên rồi tự mình bỏ đi.
Vì cảnh tượng vừa rồi thật khiến cả người anh như muốn phun lửa, chỉ là sau đó anh suy nghĩ lại, nếu như anh bỏ đi như vậy, thì đúng là trúng mưu của người đàn ông đó. Dù thế nào đi nữa thì anh cũng không thể bỏ cô lại, vì vậy nên anh quay đầu lại.
Tiêu Mộc Diên liền gật đầu: “Dạ.”
Dù sao thì trải qua chuyện này, cô cũng có chút sợ, không ngờ tới người đàn ông đó dám bỏ thuốc trong đồ ăn, hơn nữa cô không hề đề phòng, nếu như hắn nhân lúc cô bị hôn mê mà có hành động sai trái thì chắc lúc đó cô sống không bằng chết.
“Em và cậu ta có…” Do dự một lúc lâu sau, Thịnh Trình Việt mới lên tiếng hỏi.
Lúc đầu Tiêu Mộc Diên còn chưa hiểu ý của Thịnh Trình Việt, nhưng sau khi nghĩ lại, cô liền lắc đầu nguầy nguậy: “Không có! Không có!”