Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 571




CHƯƠNG 571: ĐI ĂN VỚI ANH TA THẬT MỆT

“Chuyện này em có thể yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, đương nhiên là bao gồm cả công ty của em nữa. Cho nên sẽ không có người thứ ba biết chuyện.” Trên mặt Đường Lực nở nụ cười nham hiểm: “Em bây giờ có thể đi ăn với anh được rồi chứ?”

Nhìn hai người từ phòng họp đi ra, Lâm Linh liền vội vàng đi đến, vừa rồi cô bưng cà phê tới, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa, cô không cách nào mở ra được, với lại nhân viên ở đây nhìn có vẻ rất lạnh nhạt, chỉ làm ngơ như không liên quan đến họ.

“Diên Diên, cô không sao chứ? Anh ta có làm gì cô không? Suýt chút nữa là tôi định gọi điện thoại cho phó tổng rồi.” Lâm Linh sốt ruột đến thiếu điều muốn khóc ra. Vốn dĩ cô còn nghĩ Đường Lực là người tốt, nhưng bây giờ xem ra có lẽ không như vậy, hình như anh ta đang có ý đồ với Diên Diên.

“Chuyện này cô đừng nói cho anh ấy biết, tôi có thể xử lý được, giờ ở đây không có chuyện gì nữa, cô về công ty trước đi.” Tiêu Mộc Diên lên tiếng nói.

“Nhưng mà…” Lâm Linh có chút lo lắng nhìn qua Đường Lực.

“Thật sự không có chuyện gì nữa, với lại chuyện hôm nay, nhớ đừng cho anh ấy biết.” Không thì Tiêu Mộc Diên cũng không biết phải giải thích với anh như thế nào, vì dù sao thì người đàn ông đó rất dễ ghen.

“Nhưng mà…” Lâm Linh vẫn ấp úng đích nói, cô vẫn không yên tâm.

“Cô yên tâm, tôi biết chăm sóc mình mà.” Tiêu Mộc Diên nói xong, không mấy vui vẻ đi theo Đường Lực ra ngoài.

Lâm Linh chỉ có thể theo bọn họ đi ra ngoài cửa, tiếp theo nhìn hai người họ lên xe.

Diên Diên dám lên xe của anh ta, cô nghĩ mình có nên nói chuyện này cho phó tổng biết hay không? Nhưng mà, trong lòng cô cũng có chút khó chịu, cuối cùng cô vẫn lựa chọn im lặng, cô xoay người chuẩn bị về công ty.

Ngay tại lúc này, Lâm Linh đột nhiên đụng trúng Thịnh Trình Việt đang vội vàng xông đến.



“Phó tổng, sao anh lại đến đây?” Lâm Linh cảm giác được có vấn đề.

“Diên Diên đâu, cô ấy không phải đi cùng với cô đến đây sao?” Thịnh Trình Việt thấy Lâm Linh, liền lập tức lên tiếng hỏi.

Nhân viên trong công ty nói hai người họ đi cùng nhau, sao bây giờ lại chỉ còn một mình cô.


“Tôi…Tổng giám đốc cô ấy…” Nhất thời Lâm Linh nói chuyện có phần ấp úng, cô đang nghĩ mình có nên nói cho anh biết không, nếu như nói ra thì chắc chắn Diên Diên sẽ xé cô thành trăm mảnh.

“Nói nhanh!” Thịnh Trình Việt sốt ruột thúc giục cô.

“Tôi không biết!” Lâm Linh chỉ còn cách lựa chọn nói dối .

“Cô biết hậu quả của việc lừa gạt của tôi là nghiêm trọng như thế nào rồi chứ.” Thịnh Trình Việt dùng giọng cảnh cáo nói với cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cô.

Cuối cùng Lâm Linh vẫn do dự, một bên là Thịnh Trình Việt, một bên là Tiêu Mộc Diên, hai người đều không thể đắc tội được. Nhưng người đàn ông trước mặt cô hiện tại đang ép cô nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhất thời cô cảm thấy có vẻ như người trước mắt này nguy hiểm hơn.

“Nếu như mà cô không kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho tôi biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.” Thịnh Trình Việt sử dụng đòn sát thủ của mình để uy hiếp cô.

Đúng như rằng trong tích tắc Lâm Linh chịu không nổi nữa, cô liền lên tiếng nói: “Tôi nhìn thấy hai người họ lên xe, đi về hướng đó, chắc anh theo hướng đó đi sẽ nhìn thấy họ.”

Cô sợ đến mức nhắm mắt nói một hơi.


Thịnh Trình Việt liền lập tức chạy theo hướng lâm Linh vừa chỉ đuổi theo.

Sao cô có thể đi lung tung như vậy được? Sau này nếu như không qua sự đồng ý của anh, anh tuyệt đối không để cô một mình đi lung tung như vậy.

Trên xe, Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất buồn chán, không biết Đường Lực muốn đưa cô đi đâu.

“Xuống xe được rồi.” Đường Lực nhẹ nhàng đạp phanh xe.

Đường Lực dẫn Tiêu Mộc Diên đi đến trước cửa một nơi có phong cách cổ kính, vừa mở cửa ra, rất nhiều đóa hoa màu đỏ từ trên rơi xuống, cảnh tượng rất đẹp rất lãng mạn, giống như một trận mưa tuyết đang bay lượn.

Đi tiếp đi tiếp, hai người họ đi tới một vườn hoa tuyệt đẹp, toàn bộ các loại hoa với năm màu sáu sắc đều xuất hiện nơi đây, bên trên còn có những chú bướm bay lượn, cảnh tượng thật sự rất đẹp, khiến cho người bước vào phút chốc cảm thấy rất thoải mái.


Vốn dĩ tâm trạng Tiêu Mộc Diên không tốt, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, tâm trạng đột nhiên cũng vui hơn, nhưng khi cô phát hiện Đường Lực vẫn đang nhìn cô không rời, ngay lập tức mặt cô tối sầm lại.

Ban đầu còn thấy cô đang cười tươi như hoa, nào ngờ trong tích tắc lại tối sầm mặt lại, con người này đúng là mau thay đổi, nhưng mà anh lại thích cô như vậy. Nghĩ đến đây, trên mặt Đường Lực thoáng hiện lên nụ cười nham hiểm.

Đây rốt cuộc là chỗ nào? Tuy là chỗ này rất đẹp, nhưng mà Tiêu Mộc Diên cảm thấy có điều gì đó cần phải cảnh giác với nơi này, bởi vì nơi này có người đàn ông mà cô cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

“Trong lòng em tin anh mà phải không? Nếu như em không tin anh thì em sẽ không theo anh đến nơi này.”

Khi Đường Lực nghĩ đến điều này, anh vẫn cảm thấy vui, ít ra thì trong lòng người phụ nữ này ở góc độ nào đó vẫn có chỗ cho anh, dù chỉ là một chút xíu thôi, anh cũng sẽ không bỏ cuộc, anh biết chỉ cần anh cố gắng hết mình, nhất định sẽ được lòng cô.


Chỉ là sẽ có chút khó khăn, nhưng mà đối đầu với khó khăn vốn rất thích hợp với người thích khiêu chiến như anh, ngược lại với những thứ dễ dàng có được thì anh lại cảm thấy nó tầm thường không đáng giá.

Tiêu Mộc Diên bị những bông hoa trước mắt làm cô hoa mắt, nhưng cô lại cảm thấy nơi đây đúng là một thiên đường. Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn đưa bọn nhỏ và Thịnh Trình Việt đến nơi này.

“Em thấy vui không? Hay nói đúng hơn thì, em thích nơi này không?”

Nhìn Tiêu Mộc Diên đang đắm chìm trong hạnh phúc, Đường Lực vô tình cũng bị cô ảnh hưởng theo, anh chưa từng nghĩ đến mình say đắm nụ cười của một người phụ nữ, không những vậy mà tâm trạng của anh cũng bị hỷ nộ ái ố của cô ảnh hưởng theo, chẳng lẻ đây chính là cái giá của việc thích một người sao?

“Tôi nghĩ anh đừng hiểu lầm, tôi theo anh đến đây chỉ là muốn biết nội gián trong công ty là ai thôi, với lại tôi rất ghét cái kiểu uy hiếp như vậy của anh để gặp được tôi.” Tiêu Mộc Diên nghiêm mặt nói, cô muốn cho người đàn ông này biết rằng anh không hề có một chút hy vọng nào từ cô, huống chi anh còn là người Thịnh Thảo An yêu thích.

“Cho dù là em giận anh, thì anh vẫn cảm thấy em rất đẹp.” Đường Lực đang cảm thấy rất vui, cảnh đẹp trước mặt, và còn người đẹp, đây là những thứ anh muốn có.

“Cho nên là chỉ cần tôi ăn một bữa cơm với anh là được rồi, đúng không?” Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên bây giờ đã coi đó như là nhiệm vụ khó khăn mà cô phải hoàn thành.

“Chẳng lẽ ăn với anh một bữa cơm khó khăn vậy sao?” Đường Lực lên tiếng hỏi ngược lại, tuy rằng anh biết chắc câu trả lời của cô.