Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 563




CHƯƠNG 563: BỊ GIAM LỎNG

Tiêu Mộc Diên càng nghĩ càng buồn phiền, cô nghĩ rằng có lẽ giờ này Thịnh Trình Việt chắc phát điên lên, bởi dù sao thì cô cũng đã mất tích lâu như vậy. Không biết tình hình của bà ngoại và mấy đứa trẻ ra sao, họ ắt hẳn sẽ rất lo lắng cho cô.

Vừa nghĩ đến việc mọi người trong gia đình đang lo lắng cho mình, Tiêu Mộc Diên rất tức giận, cô dựa vào cánh cửa, vừa dùng chân đá vào cửa vừa hét: “Tên khốn nạn, rốt cuộc là ông muốn làm gì hả, tôi khuyên ông tốt nhất là nên thả tôi ra, nếu không thì ông tự biết hậu quả rồi đấy, chồng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông.”.Nhưng chẳng có ai đáp lại cô, cô hét đến mức không còn sức, đứng không vững nên phải dựa vào cánh cửa.

“Mau thả tôi ra…” Tiêu Mộc Diên thều thào nói rồi ngất lịm đi.

Trong lúc mơ màng, Tiêu Mộc Diên cảm nhận được có người nhẹ nhàng đỡ cô dậy, chăm sóc cô như chăm sóc người bệnh. Nhưng do quá mệt nên cô không thể nhìn rõ diện mạo của người đó.

Cô tỉnh lại sau đó liền phát hiện bên cạnh có người giúp việc. Cô mặc lên bộ quần áo của người giúp việc, trông cũng khá ổn.

“Cô là…?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng kì lạ.

“Cô có đói bụng không? Tôi tới phục vụ cô dùng bữa.” Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mơ hồ, nhưng vừa ăn, vừa hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết đây là nơi như thế nào không?”

Người giúp việc chỉ cười chứ không nói gì.



“Tôi cầu xin cô, chồng tôi và các con tôi rất lo cho tôi, tôi phải lập tức rời khỏi chỗ này.” Tiêu Mộc Diên nắm chặt lấy tay của người giúp việc cầu cíu, vì cô thấy không còn gì phải giấu giếm nữa.

Cô gái giúp việc sợ hãi nói: “Nhưng mà chủ nhân yêu cầu tôi phải chăm sóc cô thật tốt, không được cô rời khỏi đây.”

“Ông chủ?” Tiêu Mộc Diên nói rồi nhìn thẳng vào người giúp việc hỏi: “Ông chủ của cô rốt cuộc là ai?” Tiêu Mộc Diên nghĩ rằng tên đó chắc chắn là Thịnh Thắng.


Cô giúp việc bối rối, trầm tư suy nghĩ, bởi cô không biết phải trả lời Mộc Diên như thế nào, nên Mộc Diên đã nhân lúc ấy định bỏ trốn. Thế nhưng vừa bước đến cửa đã va phải một bờ ngực rắn chắc.

“A …đau…” Tiêu Mộc Diên liền giơ tay lên xoa đầu.

Cô ngước lên nhìn thì thấy người đang đứng trước mặt mình là Đường Lực.

“Thì ra tất cả những chuyên này đều do anh làm.” Mộc Diên nghiến răng nhìn chằm chằm Đường Lực.

Đường Lực khẽ vuốt nhẹ tóc của Mộc Diên: “Em có biết bộ dạng của em lúc này rất đáng thương không?”

Nghe xong câu nói ấy, Tiêu Mộc Diên liền lùi lại phía sau vào bước, cô không ngờ rằng người đàn ông đứng trước cô lúc này lại có ý đồ với cô, hắn ta dùng tay để xoa vết thương của cô.


“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám tiến gần lại đây, anh nhất định sẽ chết.”

Mặc dù nói vậy nhưng Tiêu Mộc Diên không có sức lực, vả lại cô cũng không rõ đây là đâu, cũng không biết rằng Đường Lực sẽ làm ra những chuyện quá đáng gì nữa. Nhìn Tiêu Mộc Diên dù rất sợ hãi, nhưng lại tỏ ra kiên cường mạnh mẽ trước mặt mình khiến cho Đường Lực rất buồn cười. Tại sao những hành động của cô ấy đều vô cùng dễ thương, nhưn kì lạ là bản thân Đường Lực lại bị hấp dẫn bởi những cử chỉ hành động ấy. Đường Lực hết sức chăm chú nhìn Tiêu Mộc Diên, rồi ra hiệu cho người giúp việc: “Ở đây không còn việc của cô nữa, cô có thể đi được rồi.” .Sau đó, người giúp việc rời đi theo lời của Đường Lực. Cô giúp việc không hề biết rằng Tiêu Mộc Diên rất ghen tỵ với cô bởi cô ấy có thể ung dung rời khỏi đây. Một việc tàn nhẫn nhất đó là khi người giúp việc đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

Trong lúc Tiêu Mộc Diên nhìn người giúp việc thì Đường Lực cũng ở bên cạnh ngắm Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên vừa liếc sang đã bặt gặp ngay đôi mắt sâu thẳm của Đường Lực.

“Anh rốt cuộc định làm cái quái gì hả?”Tiêu Mộc Diên đẩy mạnh Đường Lực. Do lúc trước đang mải miết ngắm nhìn Mộc Diên, không để tâm nên Đường Lực giật mình lùi về Lực vui vẻ nhìn Mộc Diên đầy trìu mến, cô là người duy nhất có thể khiến anh ta chú ý đến.

“Rốt cuộc là anh bị câm hay bị điếc, chẳng lẽ anh không nghe thấy tôi đang nói chuyện với anh sao? Trong lòng Tiêu Mộc Diên lúc này đang rất hoảng loạn, nhưng cô vẫn phải tranh luận với tên đứng trước mắt. Không thể cứ bị giam lỏng ở nơi đây, nếu không cô ấy sẽ phát điên mất.

“Anh phải nói với em, em là người con gái đầu tiên khiến anh để mắt tới.” Đường Lực có nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân có thể nói ra những câu nghe mắc ói đến vậy. Anh ấy đối với Thịnh Thảo An chỉ là vui chơi. Nhưng những lời nói của anh ta với với Tiêu Mộc Diên đều xuất phát từ tận đáy lòng.


Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời nói này liền cảm thấy rất sợ hại. Đồng thời, điều này đối với Đường Lực cũng là sự khinh thường.

“Tôi nghe nói, chẳng phải anh và Thảo An đã qua lại rồi hay sao? Tại sao phải nói với tôi những lời này.”

“Tôi tiếp cận, đến gần cô ấy, tất cả là do em” Đường Lực nhẹ nhàng nói.


“Bởi vì tôi ư?” Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên.

Sau đó, Đường Lực nhấc nhẹ cằm Tiêu Mộc Diên nói: Vì chỉ có làm như vậy mới có thể đến gần em.”

“Dừng cái trò này lại đi. Anh giữ cái trò bịp bợm này lại mà dùng với những người con gái khác. Tôi là người đã có chồng, hơn nữa tôi cũng đã có gia đình. Bây giờ tôi chỉ một lòng thương nhớ chồng của tôi.” Tiêu Mộc Diên thẳng thắn nói với Đường Lực không chút lưỡng lự.

“Anh biết, nhưng anh sẽ không để bụng điều đó.” Đường Lực vẫn nhìn Tiêu Mộc Diên đầy yêu thương.

Mộc Diên thấy tên này giống như mắc bệnh điên vậy: “Rốt cuộc anh có biết anh đang nói linh tinh cái gì không?”

“Anh đã nói rất rõ ràng, chẳng lẽ em vẫn không hiểu ý của anh sao? Anh có tình cảm với em. Anh đến đây để nói với em rằng, anh thích em.” Đường Lực lại một lần nữa vuốt má Mộc Diên. Nhưng Mộc Diên khó chịu liền gạt tay Đường Lực ra.

“Anh … bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”

Lúc này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất khó chịu, rất ghét Đường Lực.