Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 441




CHƯƠNG 441: ĐÃ NÓI QUA ĐIỀU KIỆN RỒI

Thịnh Thắng vốn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô Anh ngăn lại. Cô ta chắn ở trước mặt Thịnh Thắng, đôi mắt nhìn Thịnh Trình Việt đầy vẻ đáng yêu và quyến rũ.

Tô Anh nghĩ mình đã luyện lâu như vậy, Thịnh Thắng còn bị cô ta nắm chắc trong lòng bàn tay thì Thịnh Trình Việt cũng nên nhìn cô ta chứ? Dù thế nào, bây giờ cô ta cũng đẹp hơn một bà bụng bầu.

Tất nhiên, Tô Anh còn không biết Tiêu Mộc Diên thật ra đã sinh con rồi.

“Tôi nghĩ giữa chúng ta chắc không có gì để nói cả! Dù sao, tôi hoàn toàn không thích cảm giác phải đi chùi đít giúp người khác.”

Thịnh Trình Việt không đợi Tô Anh nói gì đã lên tiếng từ chối trước.

“Anh… anh ghét bỏ tôi là gánh nặng sao?” Tô Anh có chút tổn thương: “Tôi cũng biết tôi sai rồi, tôi không phải là người giỏi kinh doanh nhưng tôi cũng đâu phải cố ý đâu. Tôi thật ra chỉ muốn giúp đỡ anh mà thôi, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào.”

“Trình Việt, con xem Anh Anh cũng đã nói như vậy, con lại trở về giúp đỡ một chút đi. Sau này có điều kiện gì con có thể tùy ý đưa ra. Chuyện tốt như vậy, sao con lại không đồng ý chứ?”

Vẻ mặt Thịnh Thắng vô cùng rầu rĩ… Nếu như Thịnh Thế tốt, sao ông ta phải tới đây cầu xin người ta chứ?

“Không phải tôi đã nói rõ ràng điều kiện rồi sao? Để tất cả mọi người của Thịnh Thế đều trở về. Nếu như tôi trở lại Thịnh Thế thì người từ Thịnh Thế tới cũng phải trở lại cùng. Các người làm được điều kiện này sao?” Thịnh Trình Việt lại hỏi.

“Chuyện này…” Lúc trước nghe Thịnh Trình Việt nói vậy, ông ta còn tưởng là anh đang nói đùa, vì vậy mới không trả lời anh. Ông ta không ngờ điều này lại thật sự là ý của anh.

“Trình Việt, anh nên biết, nếu mời những người này trở lại thì sẽ phải tốn bao nhiêu tiền. Thịnh Thế bây giờ…”

Tô Anh tiến lên vốn định thuyết phục Thịnh Trình Việt, nhưng mới chỉ bước tới nửa bước, trong giây lát cô ta đã bị ánh mắt Thịnh Trình Việt dọa cho phải lùi lại.

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi tin tưởng đám anh em này sẽ bằng lòng cùng tiến cùng lùi với tôi.”



Thịnh Trình Việt nói, trên mặt hiện ra nụ cười tự tin.

“Trình Việt, bây giờ Thịnh Thế không hề thiếu người.”

Trái ngược với Thịnh Trình Việt, vẻ tươi cười trên mặt Tô Anh lại có phần tái nhợt, hơn nữa lời nói của cô ta cũng không có gì tự tin cả.

“Cô muốn nói tới đám người giá áo túi cơm kia sao?” Thịnh Trình Việt hừ lạnh một tiếng: “Trong điều kiện của tôi cũng bao gồm đuổi hết đám người giá áo túi cơm đó ra khỏi Thịnh Thế. Bằng không, cho dù có sáng tạo ra mười Thịnh Thế cũng không đủ bọn họ tiêu xài. Cô nói sao hả cô Tô Anh?”


Tô Anh nhìn ánh mắt của Thịnh Trình Việt mà cảm giác da đầu có chút tê dại.

“Những người đó đều là anh em, chú bác, họ hàng của Anh Anh. Trình Việt, từ nhỏ ba đã dạy con, cho dù kinh doanh có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không thể quên người thân.” Thịnh Thắng nói tất nhiên cũng không mấy tự tin.

Nghe được giọng nói yếu ớt này, Thịnh Trình Việt thật sự nghi ngờ hai người này tổ chức đoàn thể tới để đùa giỡn anh.

“Điều này có liên quan gì đến tôi. Tôi không phải họ Tô, ông cũng không phải họ Tô, mẹ tôi lại càng không phải họ Tô, tôi và người nhà họ Tô làm sao có thể có quan hệ thân thích gì được chứ?”

“Không thể nói như vậy được.” Thịnh Thắng há hốc miệng nhưng không nói ra được lý do nào.

Thịnh Thắng còn nhớ trước đây khi ông ta muốn cưới Âu Liên, Thịnh Trình Việt biết được liền không đồng ý. Khi đó anh còn nhỏ đáng lẽ vẫn còn có thể tẩy não được tốt hơn nhưng ông ta đã thất bại.

Qua nhiều năm như vậy, thái độ của Thịnh Trình Việt đối với Âu Liên tốt hơn là bởi vì ông ta và Tô Anh ở cùng với nhau…

Nói vậy, nếu như muốn Thịnh Trình Việt có khả năng tiếp nhận Tô Anh thì ông ta lại phải đi tìm một người phụ nữ khác à?

Thịnh Thắng nghĩ vậy liền nhìn Tô Anh bên cạnh, thấy dáng vẻ đáng yêu của cô ta lại không đành lòng. Hơn nữa cô ta còn quá trẻ đã đi theo ông ta, ông ta không thể tùy tiện vứt bỏ như vậy được.


“Vậy phải nói thế nào? Hơn nữa anh tôi hình như còn chưa nói ra thân phận của đám người giá áo túi cơm kia, ông đã tự mình thừa nhận. Vậy chẳng lẽ không phải là gián tiếp thừa nhận người của nhà họ Tô chính là những kẻ ăn hại sao?”

Trong lúc cục diện tương đối căng thẳng, bỗng nhiên bên ngoài vọng tới một giọng nói.

Đó là Thịnh Thảo An đi tới. Cô ta vừa nghe nói Thịnh Thắng dẫn theo một người phụ nữ qua liền bỏ việc chạy đến xem, thật sự không ngờ là hai kẻ không biết xấu hổ này. Thật ra vừa rồi cô ta đứng ở cửa cũng nghe được một lúc, chỉ không ngờ trên thế giới này tự nhiên có người vô sỉ, da mặt dày như vậy.

“Ba chưa từng nói như vậy.” Thịnh Thắng lập tức phủ nhận.

Thịnh Thảo An không khỏi trợn trừng mắt: “Tôi nói này ba, nếu như ba già rồi nên hồ đồ thì đừng ra ngoài cho thêm mất mặt xấu hổ nữa. Tôi cũng chưa bảo là ai nói, bản thân ba đã thừa nhận như vậy. Ba nói xem ba ngu hay ngốc vậy?”

Thịnh Thắng không biết chỉ mới mấy ngày không gặp mà con gái của ông ta đã trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

À, đúng rồi, Thịnh Thắng nhớ ngày Thịnh Thảo An bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, cô ta cũng đối xử với mình như vậy. Ông ta tự nhận mình vẫn luôn chăm sóc cho cô con gái Thịnh Thảo An này, vì sao cô ta lại đối xử với ông ta như thế chứ?

“Thảo An, ba dường như chưa từng có lỗi với con đi.” Thịnh Thắng hỏi.


Ông ta vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng cười nặng nề như tiếng tạ của Thịnh Thảo An vang lên.

“Tôi nói này ba, ba nói những lời này mà lương tâm không thấy đau không?”

Nếu như những lời này đổi thành câu trần thuật thì tốt rồi, ông ta làm vậy chỗ nào cũng có lỗi người nhà của ông ta.

“Ba nói xem, người nhà họ Tô này có mấy người muốn giữ thể diện chứ? Ban đầu Tô Anh tới muốn cướp vị trí của chị dâu tôi nhưng không có kết quả, cuối cùng lại muốn tới cướp vị trí của mẹ tôi. Còn có đám người kia nữa, người trẻ tuổi gì đó tới chỉ ăn rồi chờ chết thì cũng thôi, người lớn tuổi cũng tới, suốt ngày nghỉ ốm lại nghỉ ốm, tiền chữa bệnh còn phải do công ty chi trả. Ba nói doanh nghiệp như vậy có thể phát triển được mới là lạ đấy.”

Thịnh Thảo An nói rất thẳng, cho dù thấy vẻ mặt của Tô Anh và Thịnh Thắng đã thay đổi cũng không hề dừng lại.


Thịnh Thắng an ủi Tô Anh, sau đó tái mặt nói với Thịnh Thảo An: “Thảo An, con rốt cuộc là nói chuyện thế nào vậy?”

“Ba quản được tôi nói thế nào à?” Ánh mắt Thịnh Thảo An nhìn Thịnh Thắng ngoại trừ căm hận thì không còn gì khác.

Thịnh Thắng vốn còn có một đống đạo lý lớn muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thịnh Thảo An như vậy, ông ta lập tức không nói được gì nữa.

Có rất nhiều chuyện ông ta đều đuối lý, theo lý mà nói thì ông ta không phải không biết những chuyện đó, chỉ là không biết vì sao ông ta luôn vô thức che chở cho Tô Anh.

Đúng rồi, ông ta phải che chở cho người phụ nữ này, nếu không ông ta thật sự không phải là người.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên kiên định.

“Chú Thịnh, thôi quên đi. Hôm nay chúng ta trở về trước đã.” Tô Anh vẫn đau lòng khóc sụt sùi. Cô ta vốn cho rằng mình đã như vậy, Thịnh Thắng chắc hẳn sẽ có chút đau lòng cho cô ta, sau đó sẽ vì cô ta mà dạy dỗ nhóm người này, nhưng… lại không có.

Thịnh Thắng rất sảng khoái đồng ý với cô ta: “Vậy hôm nay chúng ta đi về trước đã.”

Vẻ mặt Tô Anh biến đổi nhưng vẫn giả vờ rất bình thường, gật đầu.

Thịnh Thắng nhìn hai người con trước mặt giống như không quen biết ông ta, sau đó dẫn theo Tô Anh rời đi.