CHƯƠNG 420: PHẢI TRỞ NÊN XUẤT SẮC
“Tiểu Diên Diên, anh thấy con người cần phải tin tưởng nhau nhiều hơn.” Thịnh Trình Việt nói.
Tiêu Mộc Diên vẫn nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên sáng rực, lập tức bế cô lên và nói: “Nếu không phải bây giờ em đang trong thời kỳ này, anh tuyệt đối sẽ làm cho em cảm nhận được thế nào gọi là cơ thể ra sức thực hiện.”
Tiêu Mộc Diên giơ tay lên đấm vào ngực của Thịnh Trình Việt: “Thịnh Trình Việt, anh có thể nghiêm túc một chút được không hả?”
“Nếu bé Diên Diên nhà anh mà không tin vào tình yêu anh nói ra, anh nghĩ có thể cô ấy sẽ thích hành động anh làm hơn.” Nói xong, anh vùi đầu ở cổ của cô, cọ một chút lại khẽ nói: “Anh cho rằng khó chịu nhất là lúc em mang thai, sau không ngờ còn có thời gian ở cữ… Vợ ơi, trong thời gian này anh rất đói bụng.”
Mặt Tiêu Mộc Diên đã đỏ bừng. Bất kỳ giây nào phút nào, Thịnh Trình Việt cũng có thể nói những lời lưu manh với cô. Nhưng chính những lời như vậy lại làm cho trái tim người ta vô thức đập nhanh hơn.
“Thịnh Trình Việt, anh đủ rồi đấy!” Tiêu Mộc Diên quát khẽ.
Thịnh Trình Việt bất lực nhún vai: “Không ngờ bé Diên Diên nhà anh vẫn xấu hổ như thế.”
Sau đó, Thịnh Trình Việt trực tiếp đưa Tiêu Mộc Diên về trong phòng.
Sau lưng bọn họ là ba đứa trẻ đứng thành hàng đang nhìn.
“Em cảm giác ba mẹ cứ ngọt ngấy như vậy thì sau này có thể cả đời cũng chẳng có ai thèm lấy em mất.” Nguyệt Nguyệt than thở.
“Như vậy cũng tốt hơn mấy nhà suốt ngày cãi cọ.” Viễn Đan phản đối: “Anh ngược lại thấy ba mẹ như vậy là rất tốt. Chúng ta đừng quan tâm tới bọn họ làm gì, chỉ cần ba đối xử tốt với mẹ là được rồi.”
Dựa theo trình tự, bọn họ nói xong thì chắc hẳn sẽ tới lượt Tuấn Hạo nói chuyện mới đúng, nhưng…
“Tuấn Hạo, sao gần đây anh chẳng nói lời nào vậy?” Nguyệt Nguyệt hỏi.
Tuấn Hạo nói: “Gần đây anh đang suy nghĩ về hàm số tích phân.”
“…” Nguyệt Nguyệt bối rối: “Tuấn Hạo, anh đang nói gì?”
“Anh nói là hàm bậc nhất hay hàm bậc hai?” Viễn Đan hỏi.
Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh thấy Viễn Đan nói chuyện liền tới gần hỏi: “Viễn Đan, hàm số là gì?”
“Hàm số chính là trong quá trình biến hóa nào đó giữa hai biến số x và…” Viễn Đan vốn định nghiêm túc phổ cập giáo dục cho Nguyệt Nguyệt một lát, kết quả…
Nguyệt Nguyệt càng mờ mịt nhìn Viễn Đan: “Anh không thể nói đơn giản dễ hiểu hơn sao? Em nghe anh nói mà chẳng hiểu gì cả!”
“Nguyệt Nguyệt, cái này là nội dung của trung học, bây giờ em có thể còn chưa cần để ý tới đâu.” Viễn Đan nói.
Nguyệt Nguyệt lại cúi đầu mất hứng: “Anh tưởng anh có thể được ưu tiên lên học trung học cơ sở thì ngon lắm sao? Chẳng qua em không nghiêm túc học thôi, nếu em dùng thời gian học tương đương với anh và Tuấn Hạo, em cũng có thể lên trung học cơ sở từ lâu rồi.”
“Vậy em cứ thử xem.” Viễn Đan tức giận hít sâu một hơi. Cậu cũng đâu phải thật sự muốn khiêu khích Nguyệt Nguyệt đâu.
Nguyệt Nguyệt rất giỏi trên phương diện văn học nhưng về số học… Cô bé có thể ngủ một lát đã.
“Hừ, Tuấn Hạo, anh tới đấu với anh ấy đi. Em không tin đầu óc của anh còn chơi không lại Viễn Đan.” Nguyệt Nguyệt vốn định tìm cứu binh nhưng Tuấn Hạo quả thật vẫn luôn ở trong thế giới nhỏ của mình, dường như không nghe thấy gì.
“Này, Tuấn Hạo, em đang gọi anh đấy, anh có nghe thấy không?” Nguyệt Nguyệt mất kiên nhẫn gọi tên Tuấn Hạo.
Lúc này Tuấn Hạo mới tỉnh táo lại tinh thần, khẽ cười nói: “Nguyệt Nguyệt, em đừng quên Viễn Đan đang học ở lớp nâng cao, ở đó đều là học sinh xuất sắc, anh làm sao có thể so được với nó chứ?”
“Tuấn Hạo, anh quá khiêm tốn rồi. Anh đừng tưởng em không biết. Trước đây anh cũng có thể vào lớp nâng cao, nhưng bởi vì Quả Quả nên anh mới không vào thôi. Bây giờ Quả Quả đã không ở đây, anh cũng không cần giấu thực lực thật sự của mình nữa.”
Nguyệt Nguyệt nói làm cho hai người khác ngoài cô bé đều đen mặt.
“Nguyệt Nguyệt, em bớt lời đi.” Viễn Đan có ý tốt nhắc nhở.
Nhưng Nguyệt Nguyệt lại cho rằng Viễn Đan đang sợ vẫn cố nói: “Em biết rồi, khi còn học mầm non Tuấn Hạo từng không bằng anh, nhưng điều đó cũng không đại biểu sau này anh ấy vẫn sẽ nhường anh. Anh đừng quên, ban đầu anh vẫn không ngừng muốn tìm người để một đấu một, kết quả anh ấy né tránh hết lần này tới lần khác, làm cho anh thấy không vui. Bây giờ, em đang tìm cơ hội cho anh mà anh còn đứng đây khuyên cái gì? Không chừng trong lòng anh còn đang mừng thầm cũng nên.”
Bản thân Viễn Đan lại không phải là người đặc biệt tốt tính, nhất là nghe được Nguyệt Nguyệt tự nhiên nói mình như vậy, cho dù trong lòng cậu không thoải mái nhưng phải thừa nhận những lời Nguyệt Nguyệt nói trước đó là sự thật.
Trước đây, cậu luôn cảm thấy mình giỏi hơn người khác chính là thành công, nhưng bây giờ… cậu đã có thứ bản thân mình theo đuổi, đã không chỉ giới hạn trong việc muốn thi với Tuấn Hạo nữa, phần nhiều chính là phải đấu với chính mình.
Cho nên cậu không đồng ý với câu nói sau cùng của Nguyệt Nguyệt.
“Tuấn Hạo, anh…” Nguyệt Nguyệt nói với Viễn Đan xong liền xoay người qua tìm Tuấn Hạo, kết quả phát hiện mặt cậu ấy hoàn toàn đen lại rồi.
“Em muốn nói gì?” Tuấn Hạo thoạt nhìn vẫn rất kìm chế. Nếu bây giờ cậu ấy mà nổi giận lên thì chắc hẳn ai cũng phải sợ.
Lúc này, khi Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt kinh người của Tuấn Hạo, trong lòng liền không nhịn được mà khiếp sợ.
“Tuấn Hạo, Nguyệt Nguyệt chỉ đùa một chút thôi.” Viễn Đan đứng ra chuẩn bị giải hòa.
Nhưng Tuấn Hạo lại giống như không nghe thấy lời Viễn Đan nói. Cậu ấy vẫn nhìn Nguyệt Nguyệt nói: “Em có thể lặp lại lời em vừa nói không? Em nói ai rời khỏi đây?”
Không hiểu sao Nguyệt Nguyệt cảm giác Tuấn Hạo thật khủng khiếp. Ban đầu cô bé còn một mực chịu đựng không nói gì. Nhưng bây giờ dù sao cũng đã làm cho Tuấn Hạo tức giận… lúc này cô bé lại không sợ hãi nữa.
Cô bé nói: “Còn không phải là Quả Quả rời đi sao? Anh ấy rời khỏi đây thì có ai thấy dễ chịu đâu? Nhưng anh cũng không cần thiết phải vì anh ấy mà biến thành bộ dạng như vậy chứ. Hơn nữa, Quả Quả là con trai, anh cũng là con trai. Nhưng biểu hiện của hai người làm cho em cảm giác các người có giới tính khác nhau vậy.”
Tuấn Hạo đột nhiên đứng lại, nhớ tới Quả Quả mà hối hận. Nếu biết trước là mình sẽ khó chấp nhận như vậy chi bằng khi đó xông lên rồi. Không chừng Quả Quả sẽ bằng lòng trở về với mình, nhưng… ngàn vàng khó mua được biết trước.
“Tuấn Hạo, anh xem thử Viễn Đan nhà chúng ta đi. Bắt đầu từ mầm non, anh ấy đã tán gái đủ kiểu. Từ ngọt ngào tới tròn trịa đều bị anh ấy trêu chọc hết một lượt, bây giờ lại thật sự bị ép làm thanh niên tốt của tổ quốc. Em thấy anh cũng có thể học tập anh ấy đi. Hơn nữa, em thấy Quả Quả rất xuất sắc, về sau chỉ có thể trở nên càng xuất sắc hơn thôi. Nếu như anh không bay cao, em nghĩ có lẽ anh sẽ không gặp lại được anh ấy đâu.”
Lời Nguyệt Nguyệt nói không ngừng làm cho Tuấn Hạo chìm trong suy nghĩ, ngay cả Viễn Đan rõ ràng không thể nào tin nổi những lời này lại do Nguyệt Nguyệt nói ra. Nửa đoạn đầu là cô bé thể hiện mình não tàn thế nào, nửa đoạn sau nói chuyện thật sự làm cho người ta được khai thông vậy.