Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 400




CHƯƠNG 400: LÚC NÃY CỬA MỞ

Giọng nói của Thịnh Trình Việt không phải quá mạnh nhưng đập vào tai người khác lại vô cùng có sức uy hiếp. Trong lúc nói anh lại nhấn chân xuống sâu hơn nữa.

Trần Tuấn nổi gân xanh trên huyệt Thái Dương, hình như anh ta vô cùng đau đớn. Nhưng mà Thịnh Trình Việt cũng không ngại khiến cơn đau của anh ta đạt đến mức 100.

Lâm Linh có chút không nhẫn tâm khi nhìn bộ dạng của Trần Tuấn, người này dù sao cũng đã chung sống với cô nhiều năm như vậy. Lúc đó anh ta còn là một đại thần sáng chói, đến bây giờ lại bị người khác đạp dưới chân.

“Lâm Linh, cứu anh!” Trần Tuấn nhìn về phía Lâm Linh kêu cứu.

Lâm Linh nghe thấy giọng nói này suýt chút nữa đã giơ tay ra cứu anh ta, kết quả là… tay của cô ấy đã bị Trương Bân Bân nhanh chóng giữ lại. Trương Bân Bân nói: “Linh Linh, hình như sức khỏe của cô cũng hồi phục khá nhiều rồi. Chúng ta cùng đi dạo phố đi. Vì Diên Diên mang thai nên đã rất lâu rồi không có người đi cùng tôi, bây giờ cô đi cùng tôi đi.”

Nói xong, Trương Bân Bân không để Lâm Linh nói gì đã đưa cô ấy đi.

Trần Tuấn giơ tay lên muốn túm lấy Lâm Linh, vậy nhưng Lâm Linh đã bị Trương Bân Bân kéo đi thẳng một mạch.

“Một gã đàn ông, lúc gặp chuyện lại muốn cầu cứu phụ nữ, anh biết xấu hổ không?” Âu Vũ Đình ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu.

Trần Tuấn thấy lại có một gã đàn ông nữa đến, anh ta hỏi: “Anh…”

Âu Vũ Đình nói: “Tôi sẽ không nhẹ nhàng như cậu ta, chỉ đánh anh một trận mà thôi. Tôi nhất định sẽ khiến anh ngồi tù mọt gông.”

Lúc nói trên mặt anh ấy còn nở nụ cười như “mẹ hiền”.

Trần Tuấn lẳng lặng nuốt nước bọt, sau đó anh ta liền bị đủ loại người kéo xuống.

Thịnh Trình Việt thấy rác rưởi bị kéo đi cũng không lưu luyến liếc mắt nhìn thêm một cái, xoay người đi.

“Ây, cậu đi làm gì?” Âu Vũ Đình cản anh lại.



Thịnh Trình Việt lẳng lặng liếc nhìn Âu Vũ Đình một cái, nói: “Đương nhiên tôi phải đi thăm vợ tôi rồi. Lúc nãy vì tên phế nhân này đã khiến tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy rồi.”

“Phế nhân?” Âu Vũ Đình nhớ lại dáng vẻ của Trần Tuấn lúc nãy, ừm, hình dung rất chính xác.

Trước khi vào phòng bệnh của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt vẫn luôn mang khuôn mặt hung thần ác sát, nhưng sau khi vào phòng bệnh lại lập tức là khuôn mặt dịu dàng như nước.

Tiêu Mộc Diên vẫn đang ngủ, Thịnh Trình Việt giơ tay vén tóc của Tiêu Mộc Diên ra sau tai, hôn lên trán cô một cái.

“Vợ à, em vất vả rồi.”


Âu Vũ Đình đi theo vào ngay sau đó, thấy biểu cảm của Thịnh Trình Việt như vậy cũng không biết nên nói gì cho phải. Thịnh Trình Việt này thường ngày có vẻ như đa nhân cách. Sự đa nhân cách này của anh có thể chia làm hai dạng, một là đối với Tiêu Mộc Diên, một lần đối với người khác ngoài Tiêu Mộc Diên.

Thịnh Trình Việt không làm gì cả, chỉ yên lặng ngồi trước giường bệnh của Tiêu Mộc Diên, thưởng thức dung nhan tuyệt vời của vợ anh.

Có những người chính là như vậy, nhìn vĩnh viễn cũng không chán.

Không ngờ chỉ một động tác rất đơn giản như vậy của Thịnh Trình Việt lại khiến Âu Vũ Đình cảm nhận được “sự show ân ái”. Lúc này anh ấy cực kỳ hy vọng Trương Bân Bân ở ngay bên cạnh, dù sao thì anh ấy cũng có thể ôm một cái, giảm bớt sự không thoải mái trong lòng.

Có thể là Tiêu Mộc Diên đã quá mệt nên ngủ suốt cả buổi chiều cũng không tỉnh. Thịnh Trình Việt ngồi ở bên cạnh đương nhiên là rất bình thường, vậy nhưng Âu Vũ Đình lại ngồi ở một góc đằng xa, thế mà anh ấy cũng đã đợi cả một buổi chiều.

Âu Vũ Đình nghĩ quả thật là mình bị bệnh, sớm biết vậy thì lúc nãy đã cùng Trương Bân Bân ra ngoài dạo phố rồi. Xách túi cho Trương Bân Bân cũng không nhàm chán bằng ngồi ở đây. Anh ấy liếc nhìn điện thoại di động, lại liếc nhìn áng mây chiều ngoài cửa sổ, Trương Bân Bân nhà anh ấy đã dạo phố cả buổi chiều rồi…

Rốt cuộc còn phải bao lâu nữa mới về được đây!

Đột nhiên chuông điện thoại của Âu Vũ Đình vang lên, là Trương Bân Bân gọi.

Âu Vũ Đình còn chưa kịp vui mừng đã cảm thấy sau lưng truyền đến một ánh nhìn thù địch. Thịnh Trình Việt nhìn Âu Vũ Đình nói: “Cậu ra ngoài, cậu làm phiền Diên Diên nghỉ ngơi rồi đấy.”


Âu Vũ Đình hừ một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Làm như ai cũng chưa có vợ vậy, vợ anh ấy cũng đẹp mà.

“Alo, cục cưng.”

Âu Vũ Đình nghe máy liền gọi như vậy.

Điều này khiến Lâm Linh ở bên cạnh Trương Bân Bân rất buồn.

Trương Bân Bân lúng túng cười với Lâm Linh, sau đó nói: “Giờ anh đang ở đâu vậy? Em đã dạo phố cả buổi chiều rồi, sao anh vẫn không tới đón em?”

Đối mặt với sự chất vấn của Trương Bân Bân, Âu Vũ Đình ngỡ ngàng, anh ấy nói: “Hình như em không bảo anh đi đón em thì phải.”

Trương Bân Bân nói: “Không bảo anh đón thì anh không đón phải không?”

Nghe ra được Trương Bân Bân không vui, Âu Vũ Đình nói: “Đương nhiên là không phải vậy, em nói cho anh biết giờ em đang ở đâu, anh qua đó ngay lập tức.”

“Vậy mới ngoan chứ.” Thật ra lúc Trương Bân Bân nói cũng nở nụ cười đầy hạnh phúc. Sau đó cô còn nói ra vị trí của mình.

Sau khi tắt điện thoại là Âu Vũ Đình lập tức đi thẳng một mạch đến chỗ Trương Bân Bân.


Chỉ là còn chưa đi được mấy bước đã lại nhận được một cuộc điện thoại. Âu Vũ Đình quay lại phòng bệnh của Tiêu Mộc Diên, nhìn Thịnh Trình Việt nói: “Thịnh Trình Việt, hình như ba cậu đã được đưa đến bệnh viện này.”

Âu Vũ Đình nói, qua mấy giây sau quả nhiên Thịnh Trí quay đầu lại.

Thịnh Trình Việt nhíu mày: “Sao cậu biết?”

Âu Vũ Đình nói: “Lúc nãy là Thảo An gọi điện tới, cô ấy nói không gọi điện cho cậu được nên mới bảo tôi nhắn lại cho cậu.”


“Không gọi điện cho tôi được?” Thịnh Trình Việt giơ tay lên tìm điện thoại của mình trong túi, thật sự là không tìm thấy.

“Không phải là tự làm rơi điện thoại rồi à? Còn tìm điện thoại nữa, làm sao có thể tìm được?” Âu Vũ Đình nhìn thấy động tác của Thịnh Trình Việt, đại khái cũng hiểu được anh đang làm gì, thế là có ý tốt nhắc nhở một câu.

“Vậy sao?” Thịnh Trình Việt nhớ kỹ lại một chút, hình như là lúc ở trong xe.

Anh nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, bên phía bệnh viện chưa gọi điện tới, trên đường bị kẹt xe, tình hình như vậy, chẳng phải Thịnh Trình Việt đã nổi điên sao? Anh trực tiếp đập điện thoại của mình ở trong xe. Nghĩ tới đây, anh nghệt mặt ra.

Lúc này Âu Vũ Đình đưa điện thoại của Thịnh Trình Việt qua, anh ấy nói: “Thật ra cũng không cần phải nóng ruột như vậy…”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Thịnh Trình Việt ra hiệu không muốn nghe Âu Vũ Đình thuyết giáo. Anh nghe nói Thịnh Thắng sắp đến bệnh viện là đã bồn chồn, thiên hạ này có nhiều bệnh viện như vậy, tại sao cứ phải chọn bệnh viện này.

Đương nhiên bệnh viện này không phải của nhà họ Thịnh, là anh dùng tiền riêng của mình đầu tư từ khi còn trẻ.

Âu Vũ Đình đã nói xong rồi nhưng anh ấy vẫn chưa đi. Thịnh Trình Việt nói: “Cậu còn ở đây làm gì? Không phải lúc nãy cậu bị vợ cậu triệu đi rồi sao?”

Âu Vũ Đình hỏi: “Sao cậu biết lúc nãy vợ tôi gọi điện thoại cho tôi?”

Thịnh Trình Việt thẳng thừng nói: “Cái giọng buồn nôn chết người đó của cậu, tôi cũng thật sự không học được.”

Âu Vũ Đình nhớ lại lúc nãy mình ra hành lang nói chuyện, chẳng lẽ nào hiệu quả cách âm ở đây kém như vậy?

Ngay sau đó Thịnh Trình Việt lại nói: “Lúc nãy cửa này mở.”

“…” Âu Vũ Đình liền không biết nói gì cho phải.