Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 397




CHƯƠNG 397: GIỮ LẠI NGƯỜI MẸ

Lúc này, doanh số bán hàng của Tiêu Thị đang nóng hơn bao giờ hết.

Âu Vũ Đình cũng là vì nhìn thấy ghi chép tiêu thụ khoa trương như vậy của Tiêu Thị, nên mới đến văn phòng ngồi một chút, có thể nói hắn đối với Thịnh Trình Việt rất là bội phục.

“Hôm nay tôi tới, cũng chính là tìm cậu hợp tác.” Âu Vũ Đình đi thẳng vào vấn đề nói.

“Hả?” Thịnh Trình Việt nhìn Âu Vũ Đình, con người này có phải hay không nghĩ anh sẽ không đứng dậy được.

“Đừng hiểu lầm, tôi thật sự cảm thấy chúng ta có thể hợp tác, cậu nên biết các trung tâm thương mại của nhà họ Trương là nhiều nhất cả nước, mà Âu thị cũng là một trong những đại lý thương mại lớn nhất thế giới. Tôi nghĩ rằng, nếu chúng ta hợp tác trên phương diện này, đánh bại bọn họ, không cần đến ba tháng như cậu nói, một tháng là có thể làm được.” Âu Vũ Đình nói, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm.

Thịnh Trình Việt cũng phối hợp cười theo, sau đó, bọn họ rất vui vẻ mà kí hợp đồng.

Lúc này, điện thoại của Thịnh Trình Việt đột nhiên vang lên.

Thịnh Trình Việt nhìn màn hình điện thoại, lông mày hơi nhướng, giống như không hiểu tại sao lại có cuộc điện thoại này.

Âu Vũ Đình nhìn biểu cảm của Thịnh Trình Việt, nghĩ cuộc gọi này do Tiêu Mộc Diên gọi tới. Vì vậy liền trêu trọc nói: “Thế nào, cảm thấy tôi ở đây cản trở cậu với vợ cậu tâm sự sao?”

“Không phải.” Thịnh Trình Việt nói bỏ điện thoại lên bàn, nói: “Đây là vợ cậu gọi tới.”

“Vợ tôi?” Âu Vũ Đình cũng giống vậy không thể tưởng tượng nổi: “Vợ tôi gọi điện thoại cho cậu làm gì?”

Đương nhiên, vấn đề này Thịnh Trình Việt cũng không trả lời được, anh nhận điện thoại, lại ấn chế độ loa ngoài.

Thịnh Trình Việt vẫn chưa nói gì, liền nghe Trương Bân Bân ở bên kia nói:

“Thịnh Trình Việt, anh mau đến bệnh viện đi, vợ anh sắp sinh rồi.”



Giọng điệu rất gấp gáp, nghe không giống là giả.

Thịnh Trình Việt nghĩ tới cái bụng tròn như quả banh của Tiêu Mộc Diên, nhưng anh nhớ ngày sinh dự kiến là chuyện của hai tháng sau nữa, tại sao lại đột ngột như vậy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Anh nói, giọng điệu lạnh lùng.

“Tình hình chi tiết đợi lát nữa hẳn nói, anh tới bệnh viện trước đi, ở đây bác sĩ nói đứa trẻ gặp nguy hiểm, người mẹ bây giờ ý thức không rõ ràng, cần người nhà tới quyết định.”


“Cô nói với bọn họ, dù xảy ra chuyện gì cũng phải giữ lại người mẹ.” Thịnh Trình Việt hét lên một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài.

Nhưng anh vừa mới chạy, liền bị Âu Vũ Đình giữ lại, anh ta nói: “Tôi đi với cậu, tình hình của cậu bây giờ không thể lái xe.”

Thịnh Trình Việt cũng đồng ý, nhưng trên đường bởi vì tốc độ đó của Âu Vũ Đình như rùa, anh suýt chút nữa đã đập cái xe, sau đó hét to một tiếng: “Dừng xe!”

Âu Vũ Đình đương nhiên cũng không có dừng, chỉ là hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, trên đường đặc biệt đông, đã thành kẹt xe.

Âu Vũ Đình nhìn tình hình trước mặt cũng đau đầu, nhưng Thịnh Trình Việt nổi khùng rồi. Anh mở cửa xe, ở phía trước giao lộ đèn xanh đèn đỏ cướp một cái xe máy, đem toàn bộ tiền mặt trong bóp da đưa cho chủ xe, còn đưa một tấm danh thiếp: “Nếu như cảm thấy tiền không đủ, sau này có thể gọi điện thoại tìm tôi.”

Người lái xe máy nhìn bóng lưng của Thịnh Trình Việt, trong tay cầm một sấp tiền và tấm danh thiếp, ở trên đường ngẩn ra.

Thịnh Trình Việt bởi vì quá vội, cũng không tuân thủ luật giao thông, đi các đường tắt tới bệnh viện.

Xe anh cũng không dừng đàng hoàng, đã trực tiếp đi vào bệnh viện.

Có một vài bác sĩ nhận ra Thịnh Trình Việt, lúc nhìn thấy anh đến, có chút sợ hãi, vị tổng giám đốc này ở trong bệnh viện vô cùng nổi tiếng, nổi tiếng……khó đối phó.


“Giám đốc Thịnh, ngài đến đây có chuyện gì sao?”

Thịnh Trình Việt không trả lời vấn đề của bác sĩ, trực tiếp hỏi: “Khoa sản của mấy người ở đâu?”

“Khoa sản?” Bác sĩ dường như có chút hoài nghi, Thịnh Trình Việt tới khoa sản làm gì?

“Đúng, lập tức nói cho tôi biết khoa sản ở đâu!” Thịnh Trình Việt bởi vì vôi vàng, tốc độ nói cũng nhanh, thái độ hung dữ, thành công dọa sợ vị bác sĩ kia.

“Được, tôi lập tức dẫn ngài đi.”

Lúc tới khoa sản, Thịnh Trình Việt từ xa đã nhìn thấy đám người Trương Bân Bân, anh lập tức xông qua hỏi: “Mộc Diên bây giờ thế nào rồi?”

Lúc Trương Bân Bân nhìn thấy Thịnh Trình Việt tới, cô nói: “Cuối cùng anh đến rồi, bây giờ Mộc Diên đang ở bên trong, nhưng nghe bác sĩ nói, rất nguy hiểm.”

“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Thịnh Trình Việt tức giận hét lên.

Lâm Linh có chút sợ hãi, nói cho cùng Tiêu Mộc Diên trở thành như vầy cũng do cô, nghĩ như vậy, cô thấy áy náy, nhưng lúc nghe thấy Thịnh Trình Việt nổi giận hét lên, Lâm Linh cho rằng nếu như để anh ta biết đầu sỏ là ai, nhất định sẽ tự tay bóp chết.

“Ngài Thịnh, cuối cùng ngài cũng đến.” Lúc bác sĩ nhìn thấy Thịnh Trình Việt thở phào một hơi.


Những chuyện khác bọn họ đều có thể làm, nhưng mà ý kiến của người nhà thật sự rất quan trọng.

“Vợ tôi cô ấy bây giờ sao rồi?” Thịnh Trình Việt hỏi.

“Bây giờ ý thức của cô ấy rất yếu, rất nguy hiểm.” Bác sĩ nói.

“Nếu như gặp phải tình huống khỏ xử, nhất định phải giữ lại người mẹ.” Thịnh Trình Việt giao phó.


Bác sĩ gật đầu, lại quay vào. Thịnh Trình Việt tiến lên hỏi: “Tôi có thể đi vào không?”

Bác sĩ nhìn Thịnh Trình Việt một cái, bình thường mà nói chồng có thể ở ngoài lo lắng như vậy đã không tệ rồi, ai mà ngờ anh ta còn muốn cùng vào trong?

“Có thể, anh vào đi. Nhớ phải nói nhiều với sản phụ, không chừng ý thức của cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn.”

Thế là, Thịnh Trình Việt liền tiến vào.

Lúc nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ở trên giường, Thịnh Trình Việt cảm thấy bản thân rất ngốc, nếu như không để Tiêu Mộc Diên mang thai là được rồi. Cứ như vậy, từng suy nghĩ trong đầu anh lại hiện ra.

Nhưng Thịnh Trí Vũ cũng nhanh chóng bước tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên, nắm tay Tiêu Mộc Diên nói: “Bà xã, anh đã đến rồi, nếu như con không giữ được, thì chúng ta không cần nữa có được không?”

Tiêu Mộc Diên vốn dĩ ý thức vẫn còn đang mơ hồ, sau khi nghe Thịnh Trí Vũ nói, ý thức được mở miệng mắng: “Thịnh Trình Việt, anh có còn lương tâm không! Đó là con của chúng ta đấy!”

“Con chúng ta đã có nhiều rồi, cái này nếu như tổn thương đến em, chúng ta không cần nữa có được không?” Thịnh Trình Việt lại hỏi.

“Anh có ý gì! Con sao có thể bỏ chứ?” Mặc dù Tiêu Mộc Diên cơ thể yếu ớt, nhưng lúc nói lời này vô cùng kiên định, làm người ta không thể không khâm phục tình mẫu tử này.

Mà cái bác sĩ và y tá quan tâm không phải điều này, mà là dụng cụ ở bên cạnh, kết quả điện tâm đồ củaTiêu Mộc Diên đã trở lại, hơn nữa nhịp đập tim cũng giống như người bình thường.

“Nếu vậy, chúng ta sinh mổ tốt hơn.”Thịnh Trình Việt nói.

Nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn kiên quyết muốn sinh thường, cô nói: “Yên tâm đi, em không sao đâu.”

Thịnh Trình Việt nghe vậy vẫn có chút không yên tâm, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của Tiêu Mộc Diên.