CHƯƠNG 395: CHÂN NHÂN BẤT LỘ TƯỚNG*.
*Chân nhân bất lộ tướng (Xuất phát từ Tây Du Ký): có thể hiểu là những người đắc đạo, thông minh, tài giỏi thường sẽ không để lộ thân phận thật, tài năng thật hoặc không thể hiện sự giỏi giang của họ ra bên ngoài để cho người khác nhận ra mà thường ẩn giấu mình.
“Cô…đồ tiện nhân này, cô đã nói sẽ mãi mãi rời khỏi đây mà? Tại sao lại quay lại? Biết tôi và Trần Tuấn sắp có thai nên cô vội vàng đúng không, còn nhảy sông tự tử gì đó, cô đang nghĩ cách để Trần Tuấn thương mình hơn một chút à?”
Trần Tuấn? Nhảy sông?
Tiêu Mộc Diên và Trương Bân Bân đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức chạy trở về phòng bệnh của Lâm Linh.
Đến phòng bệnh, Tiêu Mộc Diên lập tức thấy một người phụ nữ đanh đá mà mình từng gặp đang nắm tóc Lâm Linh, hung dữ đập đầu Lâm Linh vào tường.
“Cô đang làm gì vậy?”
Tiêu Mộc Diên hét lên giận dữ một tiếng làm hai người bên trong đều ngẩn ra.
Người phụ nữ đanh đá kia nhìn Tiêu Mộc Diên, bỗng nhiên bật cười: “Tôi nói này, cô vẫn thân với đồ tiện nhân này à? Tôi đã sớm nhắc nhở cô, nếu như cô nuôi đồ tiện nhân này ở bên cạnh thì chắc chắn cô ta sẽ cướp chồng của cô đấy. Dù sao tôi cũng là người từng trải.”
“Chồng cô thiếu đạo đức mà còn phải trách người khác hiền lành à?”
Tiêu Mộc Diên vẫn không nói gì, Trương Bân Bân đã lao ra trước, cô ta đến trước mặt người phụ nữ đanh đá kia và nói: “Cô chính là cái kẻ mà miệng đầy đồ tiện nhân nhưng thực tế mình là kẻ hèn hạ đanh đá nhất đấy!”
“Cô lại là ai?” Người nọ thấy dáng vẻ Trương Bân Bân rất xinh đẹp hơn nữa mặc quần áo. . . Cũng chất lượng tốt nhất, chắc chắn là nhà giàu có. Cô ta lại nhìn về phía Lâm Linh nói: “Đồ tiện nhân, không ngờ người tồi tệ như cô mà vẫn có hai người muốn làm chỗ dựa cho cô? Trông hai người này còn có tiền hơn nhà chúng tôi, khó trách cô không cần Trần Tuấn nữa!”
“Hà Mỹ Lệ, cô nói xong chưa!” Bởi vì thân thể vẫn chưa hồi phục nên giọng nói của Lâm Linh mệt mỏi, nhưng hét lên vẫn có một chút lực uy hiếp.
“Ôi, cô còn biết tên tôi à!” Người phụ nữ kia nói: “Vậy không biết cô có nhớ đến chuyện cô cướp bạn trai tôi không?”
“Tôi đã nói là tôi không có!” Lâm Linh nói.
“Trần Tuấn cũng thừa nhận thì cô còn có cái gì mà không thừa nhận?” Người phụ nữ tên Hà Mỹ Lệ hỏi.
“Tôi đã để mặt tiền cửa hàng cho các người rồi, cũng đã rất cố gắng rời khỏi nơi này, các người cứ ép tôi chết mới vừa lòng à?” Giọng nói của Lâm Linh nặn ra từ kẽ răng, có thể nói là có rất nhiều nỗi hận.
“Tất nhiên, trừ khi cô chết, nếu không tôi cũng sẽ không tin tưởng cô thật sự rút lui.” Hà Mỹ Lệ nói, ai cũng không thể biết là cô ta hận người phụ nữ này bao nhiêu.
Nghe được Lâm Linh nhượng cả quán cà phê ra ngoài, Tiêu Mộc Diên và Trương Bân Bân không dám tin nhìn Lâm Linh.
“Lâm Linh, cậu điên rồi à? Không phải quán cà phê đó rất quan trọng với cậu à?” Tiêu Mộc Diên gào to, ánh mắt cô trừng lớn.
Hà Mỹ Lệ nghe vậy lại chậc chậc mấy tiếng: “Bà chủ gì đó ơi! Có phải cô nghe Lâm Linh nói đó là tài sản duy nhất mà cha mẹ để lại cho cô ta không? Sau đó thì sao, cô ta lại là bởi vì một người đàn ông, thay đổi thứ mà cha mẹ cô ta để lại, cho nên cô ta cảm thấy thật xin lỗi cha mẹ, cho nên cứ muốn bảo vệ tốt?”
Rõ ràng là một câu chuyện cảm động nhưng nghe Hà Mỹ Lệ nói như vậy thì hoàn toàn thay đổi mùi vị.
Tiêu Mộc Diên vẫn nhìn Lâm Linh, phát hiện cô ấy cúi thấp đầu, nước mắt rơi trên gò má.
“Đủ rồi!” Tiêu Mộc Diên gào to: “Người nói ra chuyện trong lòng của người khác như trò đùa như cô thì chắc chắn sau này không có kết quả tốt gì. Cô đối xử như vậy với Lâm Linh chỉ vì cảm thấy Lâm Linh cao gầy xinh đẹp hơn cô đúng không? Không phải là cảm thấy mình mập lùn xấu xí ư? Cô nghĩ Trần Tuấn cũng sẽ thích cô gái xinh đẹp nên sợ bị mọc sừng à? Cô có giỏi thì về nhà chăm sóc dạy bảo người đàn ông của mình đi, ở bên trong bệnh viện cãi lộn, cô có đầu óc không hả? Còn bảo người khác đi chết, sao cô không chết trước một lần thử xem?”
Tiêu Mộc Diên nói chuyện không hề thở hổn hển, đơn giản cô đã dùng tất cả những lời mắng chửi mà cô học được trong nhiều năm để mắng người phụ nữ này.
Trương Bân Bân và Lâm Linh đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn, chắc chắn đây không phải là Tiêu Mộc Diên mà các cô biết.
Sau khi ngơ ngác, Trương Bân Bân lập tức chạy đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, vỗ vai cô nói: “Ôi, không nhận ra nha! Đúng là chân nhân bất lộ tướng, tớ cho cậu một lần khen ngợi lớn.”
Tiêu Mộc Diên quay lại nhìn Trương Bân Bân, trên mặt cũng tỏ vẻ kiêu ngạo. Về nguyên nhân sau cùng có lẽ vì gần đây Thịnh Thảo An và cô trao đổi rất nhiều, thường xuyên nghe Thịnh Thảo An mắng Tô Anh như thế nào, thường nghe nên cô cũng học được một ít.
Mà đến lúc này, Hà Mỹ Lệ vẫn kinh ngạc nhìn dưới chân, đơn giản là cô ta không dám tin tưởng những gì Tiêu Mộc Diên nói, nhưng cũng không thể không thừa nhận người phụ nữ này nói đúng nỗi đau trong lòng cô ta.
Mấy năm nay đúng là Trần Tuấn vẫn luôn ở cùng với cô ta, nhưng vẫn thường bí mật nhìn tên của con tiện nhân này rồi mất hồn, cho đến ngày đó, cô ta còn phát hiện hóa ra Trần Tuấn vẫn không xóa cách liên lạc của Lâm Linh.
Kết quả, cô ta cãi nhau với Trần Tuần. Lúc đó Trần Tuấn xin cô ta đừng chia tay, tất nhiên cô ta sẽ không chia tay, bởi vì cô ta yêu người đàn ông đó. Cho nên cô ta ép Trần Tuấn quay về cướp quán cà phê của Lâm Linh, tất nhiên cô ta cũng biết tất cả nhân viên và vật liệu tạo nên quán cà phê này đều do Lâm Linh bỏ ra. Nhưng cô ta cứ không thích sự tồn tại của quán cà phê này, nếu không cô ta luôn cảm thấy có nguy hiểm bị cắm sừng.
Nhưng sau đó, Lâm Linh phản kháng hết sức, cô ta cũng từng nghĩ đến chuyện buông tha, nhưng vào lúc đó Trần Tuấn lại nói về quán cà phê với cô ta, nói mình rất có lỗi với hai người các cô.
Còn nhớ ngày đó, Trần Tuấn quỳ xuống đầu giường nói:”Thật xin lỗi” với cô suốt một đêm. Lúc ấy, cô ta mềm lòng nhưng càng không muốn tha cho Lâm Linh.
Nhớ đến đây, cô ta nhìn Tiêu Mộc Diên trước mặt, hai chân khép lại, siết chặt nắm đấm, cô ta nói: “Nếu tôi khuyên thật lòng mà cô không nghe, vậy tôi sẽ dùng sự thật nói cho cô biết, ở cùng với con tiện nhân này sẽ không có kết quả tốt.”
Hà Mỹ Lệ nói như vậy, những người khác ngẩng đầu nhìn cô ta, nhưng ngờ cô ta sẽ đột nhiên lao về phía Tiêu Mộc Diên. . .
Trương Bân Bân vốn đứng sau lưng Tiêu Mộc Diên rất tự nhiên, nhưng bởi vì Hà Mỹ Lệ lao thẳng đến đẩy ngã Tiêu Mộc Diên nên cô ta rất thảm, trở thành người chịu tội thay hai người kia.
Thật ra, sau đó suy nghĩ lại còn khá tốt là mình ở sau lưng Tiêu Mộc Diên. . .
Tiêu Mộc Diên vừa ngã xuống đất, bụng đột nhiên đau đớn. Trương Bân Bân còn chưa kịp kêu đau đã lập tức phục hồi tinh thần đỡ Tiêu Mộc Diên: “Diên Diên, cậu sao rồi?”
Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên rất đau đớn, Trương Bân Bân hơi luống cuống, Lâm Linh cũng vậy.
“Làm thế nào bây giờ? Lần này nên làm gì đây?” Lâm Linh luống cuống.
Trương Bân Bân cũng gọi: “Hình như có chất lỏng gì trên người tớ, Diên Diên, có phải cậu chảy máu không?”
Lâm Linh gần như nhảy từ trên giường xuống, bỗng, cô ấy nhìn thấy chuông bên cạnh, lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ tới. Tay cô vẫn đang truyền nước biển, cô lập tức rút kim ra, đi xuống giúp đỡ hai người bọn họ.