CHƯƠNG 374: DANH HIỆU KHÔNG THỂ BỎ.
Thịnh Trình Việt cẩn thận nhớ lại cảnh mà Tiêu Mộc Diên nói, nhớ tới cửa Thịnh Thế vào ngày mà Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt nhớ là hình như mình gặp phải Tô Anh, nhưng anh còn nhớ là Tô Anh dây dưa mình. Chuyện sau đó… Anh cũng không nhớ.
Chủ yếu là đối với anh thì Tô Anh vẫn luôn không quá quan trọng, Thịnh Trình Việt cũng sẽ không dùng não để chứa mấy thứ trí nhớ không ra gì này, vì vậy anh không trả lời được vấn đề của Tiêu Mộc Diên.
Nhưng Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt không trả lời, thì tất nhiên nghĩ là anh là thầm chấp nhận.
Tiêu Mộc Diên nói: “Em cảm thấy trước khi chuyện này được điều tra rõ, chúng ta không nên gặp nhau thì tốt hơn.”
Tiêu Mộc Diên nói xong lập tức định bỏ đi.
Thịnh Trình Việt trước một bước giơ tay bắt được Tiêu Mộc Diên, ôm cô vào ngực: “Vợ à, chắc chắn anh sẽ giải thích chuyện này cho em, nhưng chúng ta không cần thiết tách ra một thời gian chứ? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này anh đều phải ăn ở tại công ty ư?”
Tiêu Mộc Diên nghĩ mỗi ngày Thịnh Trình Việt đều có nhiều công việc bề bộn cần xử lý như thế, nếu như ăn ở tại công ty thì cô hơi lo lắng một chút về mặt dinh dưỡng: “Không sao, em có thể nói với Bân Bân, em có thể đến chỗ cậu ấy ở một khoảng thời gian.”
Thịnh Trình Việt: “…” Sao cô gái này vẫn tích cực như vậy…
“Anh không có ý này, ý anh là chắc chắn chuyện này chỉ là hiểu lầm. Anh, Thịnh Trình Việt thề với trời, nếu như sau khi có được Tiêu Mộc Diên tôi còn chạm vào những người phụ nữ khác thì tôi sẽ chết không toàn thây.”
“Hừ.” Sau khi Thịnh Trình Việt nói xong, Tiêu Mộc Diên lập tức hừ một tiếng: “Em nói này, anh có thể mong mình tốt một chút không, đừng hở chút là chết được không, anh không cần em thì cũng phải nghĩ đến các con, em còn chưa tính toán chuyện đánh cược ba tháng của anh đấy!”
Mặt Thịnh Trình Việt đầy vẻ ngọt ngào nhìn Tiêu Mộc Diên: “Vẫn là vợ thương anh.”
“Anh thôi đi, vừa rồi cũng không phải là em đùa giỡn với anh, nếu anh không cho em một lời giải thích hợp lý thì đúng là chúng ta cũng không cần gặp nhau thì tốt hơn, tránh cho gặp mặt em lại không tự chủ được, nhớ lại chuyện không vui.”
Thịnh Trình Việt hiểu những gì Tiêu Mộc Diên nói, nhưng anh cũng thật sự không hiểu rốt cuộc mình làm sai ở đâu mà lại để cho Tiêu Mộc Diên hiểu lầm là anh và Tô Anh có quan hệ thế nào.
Nhưng… Thịnh Trình Việt lại hỏi: “Em biết chuyện gì à?”
“Đừng nói chuyện khác với em.” Tiêu Mộc Diên trực tiếp vạch trần ý tưởng của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cười chịu thua, nhưng anh thật sự muốn biết tại sao vừa rồi Tiêu Mộc Diên phải nói đến chuyện Tô Anh ngồi lên vị trí tổng giám đốc Thịnh Thế. Anh nhớ là anh cũng từng nghe người ta nói ở nhà họ Thịnh, hàng năm Tiêu Mộc Diên không đến nhà cũ nên tất nhiên cô biết ít người nhà họ Thịnh, làm sao cô biết chuyện này chứ ?
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, vẫn từ chối trả lời: “Anh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ làm sao giải thích với em đi, tâm tình em sẽ tốt một chút.” Nói xong, cô lập tức rời khỏi nơi này.
Thịnh Trình Việt ngẩn người nhìn bóng lưng Tiêu Mộc Diên, anh cảm giác đầu rất đau, gần như sắp nổ tung.
“Vợ, chuyện em nói chắc không phải là thật chứ?” Anh hét lên, muốn đuổi theo bước chân Tiêu Mộc Diên.
Nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn vào thang máy trước một bước, anh sắp đuổi kịp rồi, kết quả Đỗ Trang đầy vẻ lúng túng đứng ở nơi đó.
“Phó tổng giám đốc, tổng giám đốc nói là phải có lý do hợp lý mới có thể đi gặp cô ấy, nếu không cô ấy lại chơi trò mất tích.”
Thịnh Trình Việt: “…”
Anh nhìn người trước mặt, cảm thấy hơi có vẻ mất thể diện, Tiêu Mộc Diên này lại nói hết chuyện của bọn họ trước mặt nhân viên, anh cảm thấy cả đời anh không thể gỡ bỏ danh hiệu “Vợ quản chặt”.
Còn có thể làm sao, chắc chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào tìm ra sự thật về chuyện ngày đó thôi. Chợt, anh nhớ lại camera trước cửa Thịnh Thế, nhưng… Bây giờ anh không phải là người của Thịnh Thế…
Sau khi Tiêu Mộc Diên xuống thang máy, có một cô gái xinh đẹp đứng chờ ở cửa. Cô gái ăn mặc rất mốt, đồ liền thân màu đỏ, tóc gợn sóng, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm rất to.
Thịnh Thảo An đã đợi ở cửa rất lâu rồi, nếu như không phải là vừa nhìn thấy Tô Anh đi ra chỗ này với sắc mặt trắng bệch thì thật sự cô cũng không đợi nổi nữa. Nhưng bây giờ tình huống này cũng không khác gì, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sau đó lắc đầu chịu thua, nghĩ rằng chỗ này thật sự là quá rách nát.
Tình huống này, cô gái lễ tân cũng nghĩ là một Tô Anh khác lại tới. Thật ra cô gái này và Tô Anh không quá giống nhau, mặc dù nhìn bốn phía vẫn có vẻ chê bai, nhưng dù gì cô ta cũng không dùng lời nói công kích nhân viên. Chính xác là cô ta theo chân Tiêu Mộc Diên tới, nhưng chỉ yên lặng đứng một bên không hề nói gì.
“Chị dâu, sao rồi, em đã nói là cái cô hèn hạ Tô Anh kia lại dây dưa tới anh của em mà.”
Không lên tiếng thì thôi, bỗng lên tiếng thì nổi tiếng, cô gái lễ tân nghe được lời của Thịnh Thảo An thì suýt ngã nhào.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Thảo An, gật đầu: “Đúng là tôi thấy Tô Anh trong văn phòng.”
Thịnh Thảo An cười khinh bỉ: “Lúc này dựa vào ba em lên chức thì có bao nhiêu thật lòng với anh em, chị dâu, chị và anh em phải tiếp tục sống thật tốt để kẻ hèn hạ kia tức chết đi.”
Không sai, hôm nay Tiêu Mộc Diên đến đây là bởi vì Thịnh Thảo An tìm đến cửa nhà cô và kể với cô về chuyện liên quan đến Tô Anh.
Tiêu Mộc Diên thật sự không bắt chước được dáng vẻ cô ta khi nói đến Tô Anh, nhưng đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại ánh mắt đầy vẻ chán ghét của cô ta.
Thật ra khi vừa nhìn thấy Thịnh Thảo Anh tìm tới cửa thì Tiêu Mộc Diên vẫn hơi mâu thuẫn, dù sao lúc trước ấn tượng của cô về cô ta không quá tốt. Nhưng lần này Thịnh Thảo An tới là đi tìm kiếm hợp tác, nội dung hợp tác chính là làm thế nào đuổi Tô Anh đi.
Ban đầu Tiêu Mộc Diên không hiểu tại sao Thịnh Thảo An ghét Tô Anh như vậy, sau khi cô ta giải thích thì cô từ chán ghét Tô Anh biến thành mất thông cảm, sau đó toàn thân nổi da gà lên.
“Chị dâu, khi em nói chuyện với chị thì chị cũng hơi đáp lại tiếng được không?” Không biết từ lúc nào, Thịnh Thảo An đã đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, cô ta là đang gây chú ý.
Tiêu Mộc Diên thấy cô ta hơi lúng túng cười cười: “Cô vừa nói gì?”
Thịnh Thảo An yên lặng trợn mắt, sau đó quen thuộc ôm cánh tay Tiêu Mộc Diên, nói: “Em vừa nói là làm sao ép người nhà họ Tô rời đi, bây giờ từ trên xuống dưới Thịnh Thế đều là người của bọn họ, cảm giác không vượt qua một năm, Thịnh Thế của nhà em phải đổi phải biến thành thế giới của họ Tô.”
“Cô nói cũng vì Tô Anh và ba cô… A…” Tiêu Mộc Diên luôn có cảm giác khó nói ra miệng: “Có lẽ buổi tối kia chỉ bất ngờ đi, chắc hai người uống nhiều rồi.”
Tiêu Mộc Diên chỉ có thể an ủi mình như vậy, nếu không thật sự không tiếp nhận nổi, đây đúng là chuyện làm người ta hủy tam quan*. Tô Anh là một cô gái còn trẻ hơn cô, hình như dưới giải thích của Thịnh Thảo An thì sau này sẽ trở thành mẹ chồng của mình. Mỗi lần nhớ tới đó là cô không kìm nén được, rùng mình.
*Hủy tam quan: Một câu ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người, sự vật hoặc sự việc đảo lộn cái nhìn bình thường của nhân loại. (Tam quan : nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan).