Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 351




CHƯƠNG 351: CŨNG NGỌT NGỌT MỘT CHÚT

Sau khi Tiêu Mộc Diên nói chuyện với Thịnh Trình Việt, ánh mắt nhìn Quả Quả đã thay đổi.

Giống như hôm nay, Quả Quả đang ăn cơm tối, cảm giác Tiêu Mộc Diên cứ nhìn chằm chằm mình, hoàn toàn không muốn dừng lại. Trong lòng con bé có chút luống cuống: “Dì Diên, dì có chuyện gì sao?” Con bé hỏi.

Tiêu Mộc Diên chỉ cười lắc đầu: “Không có gì, không có gì, Tuấn Hạo, không nhìn thấy trong chén cuả Quả Quả đã hết rồi sao? Gắp đồ ăn cho con bé đi.”

“…….”

Lời Tiêu Mộc Diên vừa nói ra, cả nhà đều bất giác nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên chỉ cười ngượng ngùng. “Nhìn tôi làm gì, mau ăn cơm đi.”

Thịnh Trình Việt nhìn cô vợ ngốc của mình cũng hết cách, cô gái ngốc nghếch này từ đâu ra vậy, dường như anh được hời to rồi.

Tuấn Hạo trái lại không thấy gì đặc biệt, cậu nhìn chén của Quả Quả, quả thật đã hết rồi, thế là cậu thật sự lấy đũa gắp đồ ăn qua.

Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt nhìn nhau, cảm giác chuyện này hình như có chút kì APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Bà xã, có phải em quá lo lắng không? Đứa trẻ này vẫn còn nhỏ.” Ở trong phòng sách, Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng nhắc nhở Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cũng có chút không biết làm sao, “Đây không phải là nhịn không được sao…. Anh không nhìn thấy ánh mắt Tuấn Hạo nhìn Quả Quả sao, thật sự rất ngọt ngào a.”

“…….” Thịnh Trình Việt đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nói với cô: “Nếu không, anh cũng nên ngọt ngào với em một chút?”

Tiêu Mộc Diên nghe vậy, theo phản xạ hai tay ôm ngực: “Bây giờ em vẫn trong thời kỳ mang thai.”

Nhìn biểu cảm Tiêu Mộc Diên như vậy, Thịnh Trình Việt chỉ im lặng kề sát mặt lại.

Tuy rằng bộ dạng của Tiêu Mộc Diên không đồng ý, nhưng vẫn nhắm mắt lại, miệng hơi mở.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, đột nhiên cười lên, anh đột nhiên ôm ngang cô lên.

Tiêu Mộc Diên một chút phản ứng cũng không có, liền cảm thấy hai chân bị nhấc lên, cô bỗng nhiên mở mắt, đập vào mắt chính là gương mặt đẹp trai của Thịnh Trình Việt. “Chẳng lẽ không phải nên hôn một cái rồi thôi sao?”

Thịnh Trình Việt nghe thấy câu trả lời của Tiêu Mộc Diên, như có điều suy nghĩ, “Thì ra bà xã đại nhân của anh muốn anh hôn một cái, cái này không có gì khó.” Vừa nói, anh liền đem mặt xích lại gần.



Tiêu Mộc Diên quay mặt qua chỗ khác: “Em thật sự chỉ đùa một chút thôi, anh đừng để bụng.”

“Nhưng anh để bụng rồi thì làm sao?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, rất thành khẩn nói: “Vậy thì quên đi.” Vừa nói, cô liền muốn xoay người đi xuống, nhưng Thịnh Trình Việt lại gắt gao ôm lấy cô.

“Ngoan, đừng lôn xộn, chớ làm mình bị thương.”

Giọng điệu ôn nhu này, khiến lòng Tiêu Mộc Diên rộn lên, cô liền quên cả phản kháng.


Thịnh Trình Việt đột nhiên phát hiện chiêu này có thể khống chế cô, anh cũng chỉ ôm Tiêu Mộc Diên về hướng phòng ngủ. “Em hôm nay chơi cũng nhiều rồi, nên trở về nghỉ ngơi một chút.”

“Hôm nay em còn chưa ra ngoài chơi đâu.” Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ không phục.

“Hôm nay ngủ trước đã, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi.” Thịnh Trình Việt cứ vậy ôm Tiêu Mộc Diên vào phòng ngủ.

Nguyệt Nguyệt vừa mới ra rót nước, liền trùng hợp thấy cha mẹ mình, cô đi về phía trước, lại đột nhiền lùi về sau mấy bước, trong nhà gần đây hình như tràn đầy một loại mùi vị, hình như là mùi vị thuộc về tình yêu, nhưng người có tuổi tác phù hợp như cô, dường như cũng không hiểu lắm. “Gần đây trong nhà chuẩn bị cô lập mình sao?”

Cha mẹ thì cả ngày dính chung một chỗ, Qủa Qủa và Tuấn Hạo cũng dính một chỗ với nhau, mà Viễn Đan bởi vì chuẩn bị thi mà không để ý tới cô bé….

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt suy nghĩ hay là đi tìm Viễn Đan, dù sao thì đi theo học bá sẽ không chết đói, mà tháng sau là thi cuối kỳ rồi, cô bé cũng phải chuẩn bị thật tốt.

Tiêu Mộc Diên trở về phòng ngủ liền nằm trên giường, cô nhìn bộ dáng kiên định của Thịnh Trình Việt, quyết định nghỉ ngơi một lát.

Thịnh Trình Việt thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy của Tiêu Mộc Diên, liền quay người vào phòng sách giải quyết chuyện khác.

Tiêu Mộc Diên đang muốn ngủ, chuông điên thoại đột nhiên vang lên.

Điều này làm cho trong lòng Tiêu Mộc Diên có chút phiền não, cô cầm điện thoại, bắt máy.

“Này, ai đó!”

Trương Bân Bân lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu như vậy của Tiêu Mộc Diên, hình như tâm trạng không được tốt.


“Diên Diên, cậu ăn phải thuốc nổ sao, sao giọng điệu hung dữ vậy?”

Nghe thấy giọng nói, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng nhận ra đầu dây bên kia là ai: “Bân Bân, gọi điện thoại cho mình có chuyện gì không?”

“Là thế này, ngày mai mình muốn tổ chức một bữa tiệc trong vườn, cậu với Linh Linh cùng tới chỗ mình, như vậy sẽ náo nhiệt hơn.”

“Linh Linh?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy có chút không đúng: “Linh Linh không phải vẫn luôn ở nhà cậu sao? Tại sao phải điện thoại cho mình?

“Linh Linh không phải đã về nhà cậu sao?” Trương Bân Bân hỏi.

“Cô ấy về nhà mình lúc nào?”

“Không có sao?”

“Không có.”

Trước khi Tiêu Mộc Diên nói hai chữ kia, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, hai người rốt cuộc cũng ý thức được có chút chuyện.

Tiêu Mộc Diên nói: “Cậu nói cho mình nghe, xảy ra chuyện gì rồi?”


“Thật ra Linh Linh chỉ ở nhà bọn mình ăn một bữa cơm mà thôi, tối đó cô ấy nói phải quay về, mình cũng không hỏi gì cả.” Trương Bân Bân trả lời.

“Cậu cũng không tiễn cô ấy sao?” Tiêu Mộc Diên hỏi.

Trương Bân Bân nhớ tới chuyện ngày hôm đó, “Hôm đó bọn mình gọi tài xế đưa cô ấy về, hơn nữa tài xế cũng nói đã đưa cô ấy về tới nhà rồi.”

Hai người họ sắp xếp lại một chút, suy nghĩ càng rối hơn.

“Chờ một chút, Bân Bân, mình goi điện thoại cho Linh Linh trước, lát nữa sẽ nói kết quả cho cậu.”

“Được.”

Sau khi Bân Bân nói xong, hai người liền cúp điện thoại.


Tiêu Mộc Diên bây giờ đã sớm không còn buồn ngủ, cô lập tức nhập một dãy số quen thuộc.

Vẫn may, số điện thoại vẫn có thể gọi được.

“Linh Linh, bây giờ cậu ở đâu?”

Vừa gọi được, Tiêu Mộc Diên liền vội vàng hỏi.

Lâm Linh sững sốt một lát: “Diên Diên, cậu có chuyện gì không?”

“Cậu có thể nói cho mình biết bây giờ cậu đang ở đâu không?” Tiêu Mộc Diên hỏi.

Lâm Linh nhìn xung quanh một chút, lại nghe thấy lời của Tiêu Mộc Diên, thật ra cô cảm thấy rất hạnh phúc. “Mình bây giờ đang ở quê.”

“Ở quê?” Tiêu Mộc Diên nghi ngờ: “Sao cậu không nói với mình và Bân Bân một tiếng vậy?”

“Hôm đó tình hình khẩn cấp, mình đang đến nhà cậu, người nhà liền gọi điện thoại tới, nói bà nội không chịu được nữa, vì vậy mình liền về quê, sau đó cũng hơi bận, mình tưởng đã nói với các cậu rồi, mình quên mất.”

Nghe thấy Lâm Linh nói, Tiêu Mộc Diên cũng yên tâm một ít, “Bà nội cậu bây giờ đã ổn chưa?”

“Ừ, khá tốt.” Lâm Linh nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Nhưng bởi vì xung quanh gió to, Tiêu Mộc Diên cũng không có nghe rõ.

Bên cạnh Lâm Linh, có một người đàn ông đang đứng cạnh, dùng giọng điệu lạnh lùng nói:

“Nói xong rồi sao?”