CHƯƠNG 342: ĐÒI LẠI CÔNG BẰNG
Trong nhà có hai ba mẹ thường khoe ân ái như vậy là trải nghiệm thế nào chứ? Đám trẻ trong nhà Tiêu Mộc Diên cảm giác mình rõ ràng sắp phát điên rồi. Lần nào trong mắt ba nhà mình cũng chỉ có mẹ của chúng mà thôi.
Đương nhiên, chúng cũng rất yêu ba mẹ của mình, nhưng bọn họ cứ không coi ai ra gì như vậy cũng không tốt lắm đâu.
Nghe đám trẻ oán trách, Tiêu Mộc Diên cũng xấu hổ rời khỏi vòng tay của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt lại biết trước hành động của Tiêu Mộc Diên nên giơ tay lên ngăn cản cô. Anh quay đầu nhìn đám trẻ hỏi: “Viễn Đan đâu?”
Lúc này Viễn Đan vừa tắm xong, nghe dường như có người đang gọi tên mình nên cậu liền đi ra hỏi: “Ai đang gọi con sao?”
Thịnh Trình Việt vừa định đi tới nói chuyện với Viễn Đan, Tiêu Mộc Diên hình như nhìn ra được suy nghĩ của anh nên đã bước tới cản anh lại.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ khó hiểu, muốn biết cô có ý gì.
“Em có một số việc muốn nói với anh. Chúng ta về phòng lại nói tiếp.”
Thịnh Trình Việt gần như chưa từng từ chối chuyện gì của Tiêu Mộc Diên. Nếu cô đã nói như vậy, hình như anh cũng không có lý do gì để từ chối cả.
Anh bảo đám trẻ tự chơi, sau đó đi theo Tiêu Mộc Diên vào phòng.
Sau khi đi vào trong phòng, Tiêu Mộc Diên lại hỏi: “Lần này anh về sớm, có phải vì giáo viên gọi điện thoại cho anh không?”
Thịnh Trình Việt kinh ngạc: “Sao em biết?”
“Có phải anh muốn hỏi Viễn Đan xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?” Tiêu Mộc Diên lại hỏi.
Thịnh Trình Việt nghĩ, có lẽ trước đó Viễn Đan về nhà đã nói tất cả mọi chuyện cho Tiêu Mộc Diên nghe nên ngồi ở bên giường nhìn cô: “Giáo viên nói Viễn Đan sẽ bị đuổi học.”
Tiêu Mộc Diên đã biết trước lại nói: “Em thấy con trai chúng ta không sai. Thằng bé bị người ta bắt nạt, chúng ta phải giúp con đòi lại công bằng.”
“Bị người ta bắt nạt à?” Thịnh Trình Việt hơi nghi ngờ. Hình như phiên bản này không giống với những gì anh nghe được. “Anh nghe giáo viên nói là thằng bé đánh cho bạn học phải vào bệnh viện.”
Tiêu Mộc Diên nhíu mày hỏi: “Giáo viên đã nói với anh thế nào?”
“Anh ta nói Viễn Đan ỷ vào mình từng học võ gì đó nên tìm đánh bạn học khắp nơi. Khi thằng bé bắt nạt bạn học khác, một đứa bạn học ngăn cản nên đã bị nó đánh phải vào bệnh viện.” Thịnh Trình Việt nói đúng sự thật.
Tiêu Mộc Diên càng nghe càng tức giận: “Vậy anh tin con trai chúng ta hay là giáo viên kia vậy?”
“Đương nhiên là anh tin con trai của chúng ta rồi.” Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên khẩn trương như vậy liền không nhịn được cười, nói: “Cho dù anh không ở bên cạnh Viễn Đan từ nhỏ, nhưng anh tin tưởng vào cách giáo dục của em. Đứa trẻ do em dạy ra sẽ tuyệt đối không giống như lời giáo viên kia nói được.”
Thịnh Trình Việt rõ ràng nói rất đơn giản, sao Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy mình xúc động như vậy chứ?
“Vậy tại sao anh vừa về đã muốn tìm Viễn Đan? Em còn tưởng là… còn tưởng là…” Tiêu Mộc Diên càng nói càng thiếu tự tin, giọng nói cũng càng lúc càng khẽ.
“Em tưởng anh muốn mắng Viễn Đan thật sao?” Thịnh Trình Việt nói thẳng những lời trong lòng Tiêu Mộc Diên muốn nói.
Tiêu Mộc Diên bị anh dễ dàng nói trúng tâm sự nên vẫn thật sự có chút cảm giác thất bại.
“Thật ra anh chỉ muốn hỏi Viễn Đan xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi. Vừa rồi anh nhận được hai cuộc điện thoại. Cuộc gọi thứ nhất là của giáo viên chủ nhiệm trong lớp nói Viễn Đan nhà chúng ta có thành tích học tập rất giỏi, là một thiên tài hiếm có. Nếu như cố gắng bồi dưỡng thì sang năm có thể vào trung cấp, nên cô ấy không hy vọng thằng bé nghỉ học. Cuộc điện thoại thứ hai hình như là hiệu trưởng. Ông ta luôn nói Viễn Đan không đúng. Anh thấy trong này có gì đó không đúng, vì vậy mới về nhà xem thử.”
Thịnh Trình Việt giải thích.
“Ngày mai chúng ta cùng tới trường học xem sao! Dù thế nào chúng ta cũng phải đòi lại công bằng cho con mình, đúng không?”
Thịnh Trình Việt nghĩ cũng đúng, vì vậy lại gật đầu nói: “Bây giờ em còn đang mang thai nên tạm thời không nên kích động. Ngày mai cứ để anh dẫn Viễn Đan đi là được rồi.”
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Em không đồng ý. Em nhất định phải đi theo. Thật ra em muốn xem thử rốt cuộc là đứa trẻ nào lại dám trắng trợn tổn thương con em như vậy.”
Khi đám trẻ còn nhỏ, Tiêu Mộc Diên vẫn luôn dặn dò chúng phải bảo vệ tốt chính mình, dù sao trên thế giới này vẫn có rất nhiều người xấu. Ban đầu cô còn nghĩ chúng đã lên tiểu học thì hẳn phải an toàn hơn, ai biết lại có xảy ra loại chuyện này chứ? Cô làm mẹ tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Nếu Tiêu Mộc Diên đã có ý như vậy, Thịnh Trình Việt cũng không tính ngăn cản cô nữa. Anh vỗ vào sau lưng cô giúp cô dễ thở hơn: “Được rồi, vậy ngày mai chúng ta sẽ cùng đi.”
“Vâng.”
Bọn họ liền vui vẻ quyết định như vậy.
Chuyện dẫn ba mẹ đi gặp giáo viên nghe đặc biệt dọa người nhưng Viễn Đan lại rất vui mừng. Đã lâu rồi cậu không được cùng ba mẹ ra ngoài. Không ngờ lúc này cậu lại trong họa được phúc.
Mấy đứa trẻ khác thấy Viễn Đan như vậy thì không nhịn được mà ghen ghét. Người này cũng không biết thế nào gọi là khiếm tốn sao?
Đặc biệt là Nguyệt Nguyệt, bây giờ cô bé đặc biệt ghen tỵ với Viễn Đan. Nếu sớm biết Tô Hoằng Nghị đến gây chuyện với mình, cô bé đã trực tiếp nhào tới đánh rồi! Như vậy cô bé cũng có thể đàng hoàng mời người lớn tới. Nghĩ đến đây, cô bé cảm thấy vô cùng hối hận.
Chỉ có điều khi vừa tới trường học, vui mừng của Viễn Đan đã giảm bớt. Thịnh Trình Việt vừa dẫn cậu và Tiêu Mộc Diên đến cổng trường liền nhận được điện thoại từ công ty gọi tới.
Thịnh Trình Việt mất kiên nhẫn ngắt điện thoại, nhưng những cuộc điện thoại này vẫn gọi tới không ngừng.
Khi Thịnh Trình Việt muốn tắt điện thoại, Tiêu Mộc Diên ngăn cản anh và nói: “Có thể thật sự có chuyện gì quan trọng thì sao? Anh cứ nghe đi.”
Thịnh Trình Việt nói: “Anh đã đồng ý với em, sẽ đi cùng em và Viễn Đan rồi.”
Trong khi anh nói chuyện, điện thoại lại đổ chuông.
Thịnh Trình Việt thất thần nhìn màn hình của điện thoại. Tiêu Mộc Diên nói: “Anh còn không nghe máy đi. Anh xem trên mặt mình viết gì kìa? Rõ ràng là hai chữ công việc.”
Thịnh Trình Việt bị nói trúng tâm sự nên thật sự có chút xấu hổ. Kết quả là anh thật sự nghe điện.
“Anh Việt, chúng tôi đã điều tra ra được quan hệ giữa Cao Ngọc Mai và Trương Lân. Còn nữa, chúng tôi đã tìm được xưởng từng in ảnh xấu của chị dâu. Người kia nói chỉ khi ông chủ của chúng tôi tới mới có thể nói cho chúng tôi biết sự thật được.”
Lâm Phong nói không ngừng, trong giọng nói không giấu được vẻ hưng phấn. Từ sau khi ăn bữa cơm ở nhà Thịnh Trình Việt, anh ta đã hoàn toàn bị tài nấu ăn của Tiêu Mộc Diên chinh phục. Thật ra, lúc đó anh ta nghe được những lời đồn đại vô căn cứ có liên quan tới Tiêu Mộc Diên cũng đã rất không vui. Bây giờ anh ta cuối cùng cũng có thể giúp được nên rõ ràng rất vui sướng.
Thịnh Trình Việt nghe được những lời nói kích động này của Lâm Phong thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Sự thật mà bọn họ tìm kiếm lâu như vậy lại đang ở ngay trước mắt, anh thật sự không muốn bỏ qua. Kết quả là anh lại nhìn Tiêu Mộc Diên với ánh mắt cầu khẩn.
“Thôi đi, lần này em tha thứ cho anh. Anh nhớ đi sớm về sớm đấy! Nếu như trong vòng hai giờ mà không thể về được thì nhớ phải gọi điện thoại nói cho em biết.”