Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 270




CHƯƠNG 270: KHÔNG CÓ BA, CON CHẲNG LÀ GÌ ĐÂU

Bên trong có tiếng người huyên náo.

Thịnh Trình Việt đứng ở bên cạnh Thịnh Thắng và Âu Liên, anh vẫn mặc bộ comple lúc đi làm.

“Ba biết con không vui nhưng cũng phải nhịn xuống cho ba.” Thịnh Thắng cảnh cáo Thịnh Trình Việt.

Bình thường Thịnh Trình Việt chắc chắn sẽ không để ý tới lời cảnh cáo này. Anh nhìn ba mình: “Ba bảo con tới nhà ăn cơm tối là ăn cùng nhiều người như vậy sao?”

“Trong bữa tiệc hôm nay có rất nhiều cô gái, tất cả đều là con gái của những gia đình giàu sang quyền thế đấy. Nếu con nhìn trúng ai thì cứ nói với ba.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Đây là mục đích ban đầu của Thịnh Thắng. Thịnh Trình Việt nghe ông ấy nói vậy thì chỉ cảm thấy buồn cười: “Ba, chẳng lẽ ba không biết con là người đã kết hôn rồi sao?”

“Ba không biết vì sao con lại để ý tới người phụ nữ đó. Cô ta còn không bằng Cao Ngọc Mai trước đó nữa!” Thịnh Thắng nhớ tới tin tức mới nghe được gần đây thì lộ vẻ không vui.

“Nhưng không phải Cao Ngọc Mai trước đây cũng bị ba đuổi đi sao?” Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Thắng, trong đôi mắt đầy oán giận. Đó thật sự là oán trách, là căm giận.

“Vậy thì sao? Dù sao con cũng đã từng yêu người khác một lần, chẳng lẽ lần thứ hai còn làm khó được con nữa sao? Các cô gái lần này đều khoảng hai mươi tuổi, không phải rất hợp với sở thích của đám trẻ tuổi các con à?” Ông ta làm ba còn ủng hộ con trai đi tán gái, chẳng lẽ con trai không phải nên cảm ơn ông ta sao?

Thịnh Trình Việt nắm chặt ly rượu vang trong tay, lực tay anh quá mạnh gần như muốn bóp vỡ nó rồi: “Ba nghĩ con giống ba sao? Con có thể dễ dàng vứt bỏ người mình yêu sao? Ba máu lạnh như vậy, thảo nào không có ai thật lòng yêu ba.”

“Con nói gì hả?” Thịnh Thắng nghe Thịnh Trình Việt nói vậy thì trong mắt dường như bốc lửa: “Con cho rằng không có ba thì con có thể có những vinh quang này sao? Tiền, nhà, xe và những danh hiệu bên ngoài của con đều có được là do sự tồn tại của ba, cũng nhờ vậy con mới được nhiều cô gái theo đuổi. Nếu như không có ba, con căn bản chẳng là gì cả.”



Thịnh Thắng nhấn mạnh vào tầm quan trọng giữa thứ tự của mình và con trai.

“Ồ! Ba còn có mặt mũi nói như vậy sao?” Thịnh Trình Việt không quên khi mình mới mười mấy, hai mươi tuổi đã bắt đầu làm quen với công việc trong công ty. Khi các sinh viên khác đang chơi đùa vui vẻ ở trong trường đại học, anh lại đang bận chết bận sống trong công ty. Khi đó, tại sao Thịnh Thắng không nói ông ta tạo ra vinh quang cho anh chứ?

Phải nói là khi Thịnh Thắng làm tổng giám đốc Thịnh Thế, Thịnh Thế suýt nữa đã suy sụp, nhà họ Thịnh suýt nữa thì sụp đổ. Thứ Thịnh Thắng mang đến cho anh là một đống nợ nần và đống rắc rối.

Cũng bởi vì Thịnh Thắng không có năng lực nên ban giám đốc đã ra sức yêu cầu ông ta phải từ chức, để anh – một người còn chưa tốt nghiệp đại học tới tiếp nhận quản lý công ty. Thịnh Thế có được như bây giờ, gần như đều do anh bỏ ra tất cả tâm huyết của mình. Không ngờ bây giờ anh lại biến thành một đứa con ông cháu cha ngồi mát ăn bát vàng, còn Thịnh Thắng trở thành người đàn ông vĩ đại có thành tích to lớn à?


Nếu hỏi cả đời Thịnh Trình Việt từng gặp qua mấy người không biết xấu hổ, vậy Thịnh Thắng sẽ đứng hàng đầu.

Thịnh Thắng vẫn luôn nói không có ba thì con chẳng phải là gì cả, nhưng ông ta đáng lẽ phải nói ngược lại. Nếu như không có sự cố gắng của Thịnh Trình Việt, như vậy kết quả của Thịnh Thắng có thể sẽ không khác gì Tiêu Lâm, có thể tốt hơn ông ta một chút nhưng tuyệt đối sẽ không tốt hơn bao nhiêu đâu.

“Chuyện lúc trước đều đã qua, bây giờ ba vẫn là ba của con. Cho nên lời ba nói thì con nhất định phải nghe. Ba không cho phép loại con dâu bôi nhọ danh dự gia đình có thể tồn tại trong nhà của chúng ta. Con nhất định phải ly hôn với cô ta.”

“Với loại người như ông, mẹ tôi chết còn chưa đầy một tháng mà ông đã đi cưới người khác, còn lấy danh nghĩa hay ho là vì tình yêu. Có người nào không biết lúc đó ông không có năng lực nên chỉ có thể dựa vào gia tộc khác tới giúp đỡ chứ!” Không ngờ người không có trách nhiệm như vậy lại nói với anh về người thế hệ trước với thế hệ sau. Từ trước đến nay, ông ta đều không đủ cách.

“Này, sao hai người lại tranh cãi ầm ĩ như vậy?” Âu Liên đi tới bên cạnh Thịnh Thắng và Thịnh Trình Việt giống như hòa giải, sau đó giới thiệu hai người phía sau.” Đây là tổng giám đốc Tô thị, còn người bên cạnh chính là con gái của ông ấy.”

Tổng giám đốc Tô thị có tuổi tác tương đương với Thịnh Thắng, thoạt nhìn dáng vẻ cũng được chăm sóc rất tốt. Ông ta nhìn Thịnh Trình Việt, gương mặt lập tức tươi cười giống như nở hoa: “Cậu đây chính là Trình Việt sao? Thật đúng là người tài hiếm có đấy!”

Thịnh Trình Việt có thể đã quên tổng giám đốc Tô thị, nhưng ông ta vẫn còn nhớ anh! Cho dù ông ta đã lớn tuổi nhưng xét về năng lực thì không bằng một nửa người trẻ tuổi này. Ông ta đã từng bị dọa bởi một cuộc điện thoại của anh.


Hôm nay, Tô Anh mặc chiếc đầm dạ hội, tóc vấn ra sau đầu, thoạt nhìn có vẻ trong sáng. Với dáng vẻ của một cô gái ngoan ngoãn như vậy, ai có thể tưởng tượng được trước đây cô ta từng gây ầm ĩ lớn ở trong văn phòng Thịnh Thế chứ?

“Thịnh Trình Việt, đã lâu không gặp.” Tô Anh tươi cười nhìn Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt liếc nhìn Tô Anh. Tha lỗi cho trí nhớ của anh không tốt, quả thật không biết người trước mặt là ai.

Tổng giám đốc Tô thị kéo con gái của mình: “Anh Anh, con gái thì phải rụt rè một chút.”

“Ôi, đám trẻ ở tuổi này đúng là vừa trẻ trung lại đầy sức sống. Trình Việt nhà tôi có chút ít lời, vẫn hi vọng con gái anh đừng ghét bỏ.” Thịnh Thắng mỉm cười trả lời.

Ông ta nhớ trước đây Tô thị rất mạnh, nếu như có thể làm đám cưới với Tô thị thì chắc chắn sẽ giúp đỡ được cho Thịnh Thế.

Nhưng ông ta không biết, bây giờ Tô thị so với Thịnh Thế lại chẳng khác nào một con tôm nhỏ. Ông ta thật sự đã coi thường con trai nhà mình mà xem trọng thực lực của người khác rồi.

“Anh nói cũng phải!” Tổng giám đốc Tô thị tán thành.


“Trình Việt, Anh Anh còn chưa quen thuộc với nhà họ Thịnh, con dẫn cô ấy đi dạo xung quanh một lát đi.” Thịnh Thắng định ghép đôi Thịnh Trình Việt và Tô Anh.

“Khách của các người thì các người tự đi mà quản.” Thịnh Trình Việt nói xong liền tính rời khỏi đó.

Tô Anh thấy Thịnh Trình Việt rời đi thì lập tức chạy theo.


Giám đốc Tô nhìn con gái mình không rụt rè như vậy thì sợ để lại ấn tượng xấu trước mặt Thịnh Thắng nên vội nói: “Thật ngại quá, con gái tôi được chiều quá sinh hư, có phần không hiểu quy củ.”

“Tôi ngược lại cảm thấy con gái nhà anh và con trai tôi rất xứng đôi. Nếu như Trình Việt nhà chúng tôi có thể cưới được Anh Anh nhà các anh cũng xem như là một chuyện vui lớn.” Thịnh Thắng nhìn theo bóng lưng của Thịnh Trình Việt và Tô Anh với vẻ mong chờ.

Trong lòng tổng giám đốc Tô thị cũng nghĩ như vậy. Nếu như Tô thị có thể làm đám hỏi cùng Thịnh Thế, như vậy cũng xem như là một tồn tại vô địch, ai sẽ nhàn rỗi tới mức tự nhiên đi đối đầu với cha vợ của Thịnh Thế chứ?

“Chỉ là…” Tổng giám đốc Tô thị liếc nhìn Thịnh Thắng và ngập ngừng không biết có nên nói ra hay không.

“Chỉ là cái gì chứ?” Thấy bộ dạng tổng giám đốc Tô thị như vậy, Thịnh Thắng liền cảm thấy khẩn trương. Cho dù Thịnh Trình Việt có con trai không phải là chuyện gì lạ, nhưng phụ nữ bình thường vẫn ghét làm mẹ kế.

“Chỉ là tôi nghe nói Trình Việt hình như đã kết hôn rồi.”

“Người phụ nữ kia thậm chí còn chưa vào cửa, cô ta chỉ có thể được nuôi ở bên ngoài thôi. Chúng ta đều là đàn ông, hẳn anh cũng hiểu mà.” Thịnh Thắng cầm chén rượu và nháy mắt với tổng giám đốc Tô thị.

Tổng giám đốc Tô thị cũng nhìn Thịnh Thắng.

Hai người đối diện nhau vài giây, sau đó có tiếng cười phát ra từ trong miệng của bọn họ, dường như bọn họ đều đã có nhận định chung.