Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 233




CHƯƠNG 233: THỊNH TRÌNH VIỆT CỨU EM

Giọng nói sang sảng truyền đến, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy được một người đàn ông cao lớn nhưng vẫn đẹp trai đứng ở trước bàn.

Anh ta có mắt sâu, mũi cao khiến người ta có cảm giác như con lai.

“Vậy thì đương nhiên là may mắn của anh rồi. Nhưng tôi hơi nghi ngờ, không biết có phải là anh theo dõi tôi đến đây không vậy?” Trương Bân Bân hơi cong môi lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ.

Tiêu Mộc Diên chưa từng thấy cô ấy như vậy bao giờ. Cô nhìn về phía người đàn ông kia.

Chỉ thấy anh ta tươi cười và nhìn Trương Bân Bân với vẻ nuông chiều. “Bân Bân đúng là thông minh. Gần đây em luôn kiếm cớ không gặp anh, làm hại anh còn tưởng là em ghét anh chứ!.”

“Hừ.” Trương Bân Bân hừ một tiếng biểu thị phản đối: “Anh xác định là tôi tránh được anh sao? Không quan tâm là ở đâu, chúng ta đều có thể tình cờ gặp mặt. Nếu như tôi tin lời anh nói thì chẳng phải chỉ số thông minh của tôi đặc biệt thấp sao?”

Người đàn ông lại trả lời: “Đúng là Bân Bân rất thông minh, nếu không anh làm sao có thể si mê em được chứ?”

Trương Bân Bân lại trả lời…

Thấy hai người anh một lời tôi một câu hoàn toàn chính là lời nói chuyện giữa những đôi tình nhân, Tiêu Mộc Diên không khỏi thương thay cho Âu Vũ Đình. Tình địch của anh ấy quá mạnh mẽ rồi.

Không ngờ Tiêu Mộc Diên chỉ tiện tay gửi một tin nhắn cho Âu Vũ Đình mà hai phút sau đã thấy anh ấy tới chiến trường…

Trên mặt Âu Vũ Đình còn trang điểm và vẫn mặc trang phục đóng phim. Không khó để nhận ra anh ấy thậm chí chưa tẩy trang đã lao thẳng đến chỗ này.

“Ôi! Là Âu Vũ Đình kìa!”

Không biết là ai lớn tiếng kêu lên một câu, cả quán cà phê nhỏ lập tức trở nên chật chội.



Mà Âu Vũ Đình lại xông thẳng qua nắm lấy tay của Trương Bân Bân: “Em đi theo anh.”

“Dựa vào đâu mà tôi phải đi theo anh chứ?” Trương Bân Bân giãy giụa và nhìn thấy được sự đau khổ trong mắt của Âu Vũ Đình.

“Dựa vào việc em là người phụ nữ của anh.” Âu Vũ Đình nói ra mà gần như không hề nghĩ ngợi. Anh ấy đương nhiên không quên người đàn ông bên cạnh này. Hừ, người này cũng dám tranh cướp phụ nữ với mình à? Anh ta không muốn sống nữa chắc?

“Cái gì mà người phụ nữ của anh chứ? Chúng ta đã chia tay rồi.” Trương Bân Bân vẫn muốn rút tay lại nhưng không thể làm được: “Âu Vũ Đình, anh đang làm tôi đau đấy.”

Người đàn ông bên cạnh thấy vậy thì nói với Âu Vũ Đình: “Bân Bân bảo anh thả cô ấy ra, anh không nghe thấy sao?”


“Tôi nói chuyện với người phụ nữ của mình thì liên quan gì tới anh chứ?” Âu Vũ Đình không hề giải thích mà kéo mạnh Trương Bân Bân vào trong lòng mình, cầm tay của cô ấy ấn lên trên ngực mình: “Chỗ này của anh cũng rất đau, đặc biệt đau đấy.”

Trương Bân Bân hơi đau lòng nhưng vẫn cố bảo mình phải bình tĩnh lại, không thể bị Âu Vũ Đình lừa gạt nữa. “Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi đâu?”

“Không liên quan gì đến em à?” Âu Vũ Đình đột nhiên cười ha hả: “Trương Bân Bân, em thật ác độc.”

“Tôi làm gì độc ác với anh chứ? Tôi cho anh biết, cho dù đời này Trương Bân Bân tôi có lấy một con heo cũng sẽ không lấy anh.”

“Thật không? Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Âu Vũ Đình nói xong thì ngồi xổm xuống và vác Trương Bân Bân lên vai rồi rời đi.

“Oa, đại thần Âu quá soái. Người phụ nữ này là ai vậy? Cô ấy thật hạnh phúc.”

Không thể không nói fan hâm mộ Âu Vũ Đình quá tốt, bọn họ nhìn thấy Trương Bân Bân bị vác lên và đưa đi còn tự động tránh đường cho Âu Vũ Đình đi qua.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy tất cả những điều này. Cô hi vọng chuyện mình làm hôm nay không phải là sai lầm. Cô lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Nếu như trước đó cô cho rằng anh ta thích Trương Bân Bân, nhưng sau việc vừa rồi, cô có thể xác định là không phải.


Khi nói chuyện với Trương Bân Bân thì người đàn ông này luôn miệng dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng khi nhìn thấy Âu Vũ Đình đi tới, anh chỉ nói một câu không không đau không ngứa rồi thôi. Thậm chí khi Âu Vũ Đình đưa Trương Bân Bân đi, anh ta cũng không làm gì cả.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, người đàn ông xoay người lại và nhìn cô cười: “Không biết người đẹp đây có thể uống một chén với kẻ vừa thất tình như tôi không?”

“Không rảnh.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền cầm túi muốn rời đi. Cô có ấn tượng rất tệ về người đàn ông này. Bình thường khi thích một người, sau khi cô ấy rời đi với một người đàn ông khác, người đó sẽ lập tức bắt chuyện với một người phụ nữ khác sao? Hơn nữa, cô còn là bạn của người anh ta thích đấy.

“Ồ, xem ra là không thích uống rượu rồi.” Người đàn ông dường như suy nghĩ tới điều gì: “Vậy chúng ta làm chút người lớn nên làm đi.”

Giọng anh ta trầm xuống khiến người ta nghe vào liền cảm thấy không được thoải mái.

Tiêu Mộc Diên nhìn người đàn ông này và nói với anh ta với vẻ không thể tin nổi.

“Anh không thích Bân Bân.” Cô nói rất chắc chắn.

“Tôi đương nhiên sẽ không thích người phụ nữ ngu ngốc kia rồi. Tôi thích những người phụ nữ thông minh như cô hơn.” Anh ta nói xong liền tới bước gần Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên theo bản năng muốn tránh đi nhưng lại phát hiện ra đầu óc mình choáng váng, tình hình rõ ràng không ổn.

“Bảo bối không cần phải lo lắng đâu. Tôi chỉ cho thêm vài thứ vào trong cốc trà sữa kia thôi. Người phụ nữ ngu ngốc Trương Bân Bân kia thật sự bị lý luận trà sữa của tôi tẩy não, còn ra sức đề cử với cô nữa.” Anh ta cười nói tiếp: “Đúng rồi, tôi là người chịu trách nhiệm về Khoa Học và Công Nghệ Lâm Ninh. Tôi là Trương Lân.”


Khoa Học và Công Nghệ Lâm Ninh… Tiêu Mộc Diên nhớ tới chuyện bản vẽ bị lộ ra ngoài có quan hệ rất lớn với công ty này.

“Có phải cô đã nhớ ra điều gì không? Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nhìn thấy bản vẽ thiết kế nào đẹp như vậy. Không ngờ chủ nhân của bản vẽ còn đẹp hơn nữa.” Trương Lân nói và không quên kèm theo tiếng cười ghê rợn.

“Anh…” Tiêu Mộc Diên cảm giác thế giới đang xoay chuyển: “Anh tiếp xúc với Bân Bân làm gì?”


“Còn cần phải nói về chuyện này nữa sao?” Trương Lân thấy ý thức Tiêu Mộc Diên đã mơ hồ thì không khỏi giơ tay ra nắm lấy bờ vai gầy yếu của cô: “Đương nhiên là vì cô rồi, người đẹp nhỏ bé của tôi. Bây giờ có phải cô thấy rất khó chịu không? Tôi sẽ giải quyết giúp cô nhé.”

Tiêu Mộc Diên cố tránh ra: “Tôi cho anh biết, tôi đã kết hôn rồi và chồng của tôi là Thịnh Trình Việt của Thịnh Thế đấy.”

Thịnh Trình Việt đã từng nói qua, khi đến thời điểm quan trọng thì phải nói ra tên của anh.

“Ồ? Thịnh Trình Việt sao?” Trương Lân nghe xong chẳng những không sợ hãi, trái lại còn càng thêm hưng phấn: “Không ngờ có một ngày tôi lại cướp được người đàn bà của Thịnh Trình Việt. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta thấy hưng phấn rồi.”

Tiêu Mộc Diên nghĩ nơi này là quán cà phê, nếu như cô kêu to thì chắc chắn sẽ an toàn.

Trương Lân đã đoán trước được suy nghĩ của Tiêu Mộc Diên liền giơ tay lên bịt miệng cô lại. “Thật may là cô đã gọi Âu Vũ Đình tới. Bây giờ mọi người đều đang chú ý tới thần tượng, làm sao quan tâm tới hai kẻ không phải là nhân vật công chúng như chúng ta chứ?”

Hơn nữa, cơ thể Trương Lân hoàn toàn có thể ngăn chặn được Tiêu Mộc Diên. Bây giờ trông cô rất suy yếu, cho dù cô có kêu cũng không truyền đi xa được.

Trương Lân cúi người ôm lấy Tiêu Mộc Diên và hỏi: “Chắc bây giờ hiệu quả của thuốc cũng sắp phát tác rồi. Có phải cô thấy rất nóng không? Tôi sẽ nhanh chóng giúp cô được mát mẻ thôi.”

Trên trán Tiêu Mộc Diên đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Tiêu Mộc Diên bị bế đến trên xe của Trương Lân. Trước khi hôn mê, cô nhìn thấy anh ta đỗ xe ở trước cửa một khách sạn nhỏ.

Chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ dữ nhiều lành ít sao? Cô đã không còn sức lực, chỉ có thể thầm gọi cái tên đó ở trong lòng.

“Thịnh Trình Việt, cứu em.”