Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 221




CHƯƠNG 221: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI NHÀ

Trịnh Thảo An thà chết không thôi:”Những gì tôi nói đâu sai, vì sao bắt tôi xuống, muốn xuống thì cũng phải là người phụ nữ kia.”

Âu Liên cảm nhận được ánh mắt xung quanh, bà ta nghĩ nhất định phải kéo Trịnh Thảo An đi. Bà ta thì thầm vào tai Trịnh Thảo An, Trịnh Thảo An lập tức bình tĩnh lại.

Khuôn mặt quyến rũ của Trịnh Thảo An hiện lên nụ cười, cô ta nói với Tiêu Mộc Diên:”Vừa rồi chỉ là đùa thôi, các cô chơi đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát”

Trịnh Thảo An không hổ danh là từng học diễn xuất, vô cùng tự nhiên, không đợi Tiêu Mộc Diên trả lời, cô ta vênh mặt lên kiêu căng rời đi với Âu Liên.

Chân Tiêu Mộc Diên run run, nhào vào lòng Thịnh Trình Việt:”Ông xã, em gái anh đáng sợ quá.” Thay đổi chóng mắt, như thời tiết.

Thịnh Trình Việt vỗ vỗ lưng Tiêu Mộc Diên, giúp cô bình ổn lại:”Xin lỗi bà xã, lần sau sẽ không để gặp phải kẻ bi3n thái đó.”

“Có ai nói em gái mình như anh không?” Tiêu Mộc Diên đấm vào ngực Thịnh Trình Việt.

“Cô ta hình như cũng đâu coi anh là anh trai đâu.” Thịnh Trình Việt túm lấy tay cô, đặt vào nơi trái tim anh:”Dù sao thì trái tim anh bây giờ chỉ có Diên Diên.”

“Đừng đùa, xung quanh có bao nhiêu người kìa?”

“Bọn họ ngưỡng mộ còn không kịp.” Thịnh Trình Việt cười khẽ.

Anh nói đúng, người xung quanh thấy một màn này, đều muốn yêu đương. Các cô gái cảm thấy có lẽ kiếp trước Tiêu Mộc Diên đã giải cứu ngân hà, nên mới gả được cho một người đàn ông tốt như Thịnh Trình Việt.

Yến tiệc kết thúc, Thịnh Trình Việt vốn định đưa Tiêu Mộc Diên về nhà, nhưng lại bị Thịnh Thắng giữ lại. Ông ta nói, cả nhà chưa ăn cơm chung, nên bảo ăn xong rồi đi.

Lời nói vô cùng hợp lý, chẳng tìm được chỗ nào để phản bác, Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đành ở lại.

Nhà bếp đã làm một bàn thức ăn thịnh soạn, bày kín bàn ăn. Thịnh Thảo An cứ khăng khăng chọn chỗ ngồi gần Thịnh Trình Việt, cô ta vẫn cứ nhìn anh bằng ánh mắt dụ dỗ.



Thịnh Trình Việt tự động lơ đi, dù sao nói Thịnh Thảo An cũng chẳng nghe.

Tiêu Mộc Diên thở dài, Thịnh Trình Việt lại bị giày vò rồi, nhưng cô lại cảm nhận được có cái gì đó đụng vào chân cô. Cơ thể cô hơi run, giả vờ làm đũa rơi xuống đất, cô cúi xuống xem rốt cuộc là gì.

Là Thịnh Thảo An muốn khiêu khích Thịnh Trình Việt kết quả không ngờ chân của cô đang gác lên chân Thịnh Trình Việt, nên cô ta đụng vào là chân cô.

Tiêu Mộc Diên cố nén sự khó chịu, cô nhìn Thịnh Thảo An, cô ta không biết sự tình, vẫn đang liếc mắt đưa tình với Thịnh Trình Việt.

“Nào, Trình Việt, con ở bên ngoài phấn đấu vất vả, dì mời con một ly.” Âu Liên rót một ly, đưa đến trước mặt Thịnh Trình Việt.


Thịnh Trình Việt không nhận lấy, ai biết được trong hồ lô của Âu Liên có thuốc gì.

Âu Liên tay giơ ly rượu ra giữa không trung rất lâu, không khí trở nên ngượng ngùng

“Con bị gẫy tay à? Sao không nhận lấy.”

“Vì sao con phải nhận?” Không có chuyện gì cũng xum xoe, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp, đặc biệt là Âu Liên.

“Con…. ” Thịnh Thắng nhìn thấy thì tức giận.

Tiêu Mộc Diên thấy đột nhiên gây bất hòa không hay, nên bảo Thịnh Trình Việt nhận lấy.

Đối diện với vợ yêu, Thịnh Trình Việt lại nghe lời. Anh cầm ly rượu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiêu Mộc Diên sau đó uống cạn.

Nhưng thấy Thịnh Trình Việt nghe lời như vậy, Thịnh Thảo An lại bừng bừng lửa giận. Cô ta trừng mắt lườm Tiêu Mộc Diên, trong mắt chứa tia thù hằn, khinh thường…và cả khiêu khích.

Tiêu Mộc Diên nhịn xuống cảm giác khó chịu trong người, cô đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh ra khỏi đó.


Trong phòng vệ sinh, cô không ngừng vỗ nước lạnh lên mặt, không được, cô phải nhịn. Cô nhớ tới lúc nãy Thịnh Thảo An cọ chân vào chân cô, cô đã không nhịn được mà muốn mắng cô ta.

Làm người mà không biết xấu hổ đến mức độ này, trên thế giới, cô cũng chỉ biết mỗi Thịnh Thảo An.

Cô nhìn vào gương, tự thôi mien: “Bình tĩnh, bình tĩnh, Tiêu Mộc Diên, bình tĩnh.”

“Cảm nhận được uy hiếp nên trốn vào nhà vệ sinh à.” Thịnh Thảo An đi đến chỗ bồn rửa mặt, đặt túi xuống, dặm lại phấn.

Chắc là do thói quen, cho dù ở nhà, cô ta cũng đem theo túi xách, trong túi có đủ các loại đồ trang điểm.

Lúc này người Tiêu Mộc Diên không nên gặp nhất chính là Thịnh Thảo An, cô sợ không nhịn được sẽ tát cho cô ta một cái bạt tai.

Hình như, không chỉ có mình Tiêu Mộc Diên nghĩ vậy, Thịnh Thảo An giơ tay lên, giây phút đánh xuống thì bị Tiêu Mộc Diên tóm chặt lại. Tay kia của cô giáng cho Thịnh Thảo An một cái bạt tai, làm cô ta ngã nhào xuống đất.

Thịnh Thảo An không thể khống chế được mà bắt đầu hét ầm lên.

“Cô đánh tôi, cô dám đánh tôi!”

Giọng nói đặc biệt chói tai, Tiêu Mộc Diên chỉ muốn đi qua người Thịnh Thảo An ra ngoài. Kết quả cô lại bị Thịnh Thảo An giữ chặt lại, kéo ngã xuống đất, rồi nắm lấy tóc Tiêu Mộc Diên, giơ tay lên định tát cô, kết quả bàn tay còn chưa đánh xuống, đã bị ai đó chặn lại.


“Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám động vào, cô chán sống rồi đúng không?” Giọng nói Thịnh Trình Việt vang lên trong không gian, cực kỳ mê hoặc. Anh hất tay cô ta ra, làm cho Thinh Thảo An vừa đứng lên một lúc đã lại ngã. Anh kéo Tiêu Mộc Diên dậy, động tác nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng: “Em không sao chứ.”

Thịnh Thảo An thấy cảnh đó, vành mắt đỏ ửng, lớn tồng ngồng rồi, mà còn khóc: “Bố mẹ ơi, Trình Việt bắt nạt con!”

Âu Liên nghe thấy tiếng gọi của con gái, lập tức kéo theo Thịnh Thắng đến hiện trường.

“Con gái ngoan, con sao thế?” Âu Liên đau lòng nâng con gái bà ta từ dưới đất dậy.


Thịnh Thảo An một tay ôm mặt, một tay chỉ: “Người phụ nữ kia, cô ta dám đánh con.”

“Cái gì?” Thịnh Thắng nhìn Tiêu Mộc Diên, vốn dĩ ông ta cũng khá thích cô con dâu này, thế mà cô ta lại dám động vào con gái bảo bối của ông ta.” Cô mau dập đầu xin lỗi Thảo An mau!”

Giọng điệu không cần nghi ngờ.

Tiêu Mộc Diên tuy biết bản thân cô đánh người là không đúng, nhưng từ trước đến giờ chưa từng phải xin lỗi theo cách nhục nhã như vậy: “Muốn tôi xin lỗi thì được, nhưng dập đầu thì không thể.”

“Con nhìn xem, con lấy phải vợ như thế nào kia? Cô ta còn không bằng Cao Ngọc Mai.” Ít ra Cao Ngọc Mai còn biết hai chữ hiếu thuận viết như thế nào, lúc nào cũng chiều theo ý ông ta. Ít ra, Cao Ngọc Mai đối xử tốt với Thịnh Thảo An, cho dù Thịnh Thảo An có hơi quá đáng.

Nghe đến cái tên Cao Ngọc Mai, Tiêu Mộc Diên cảm thấy cay mũi, tên của người này cô không thể quên được, bời vì người đó từng là người mà Thịnh Trình Việt yêu.

Thịnh Trình Việt nhìn người phụ nữ trong lòng, giữa lông mày nhíu lại không vui, chắc chắn là cô lại nhớ đến mấy chuyện linh tinh, xem ra phải tìm lúc nào đó dạy dỗ lại mới được: “Vốn dĩ không phải lỗi của em, em cần gì xin lỗi?”

“Cô ta không sai chỗ nào? Là cô ta đánh Thảo An.” Âu Liên nhìn nửa bên mặt sưng lên của con gái, đau lòng: “Trình Việt, Thảo An nói thế nào cũng là em gái con mà!”

“Cũng đâu phải do mẹ tôi sinh ra, sao lại là em gái tôi được?”

“Dì Âu cũng là mẹ của con.” Thịnh Thắng sửa lại, càng nhìn Tiêu Mộc Diên càng không thích.” Cho dù thế nào, trên pháp luật nó là em gái con, con thì hay rồi, lại đi giúp người ngoài bắt nạt em gái mình!”

“Người ngoài gì chứ? Đối với tôi, con gái bảo bối của hai người mới là người ngoài. Còn cô ấy….”

Thịnh Trình Việt nắm chặt tay tiêu Mộc Diên: “Là người nhà.”