CHƯƠNG 219: NHÂN TÀI
Tuy rằng không cần không cần phải đích thân quản lí công ti, nhưng hội nghị thường lệ mỗi tháng, Tiêu Mộc Diên đều sẽ tham dự.
Cô mặc áo quần bình thường, giày cao gót đi từng bước phát ra tiếng, nhân viên trong công ti cũng chào hỏi thân thiện với cô.
Việc đầu tiên làm khi đến văn phòng là xem bảng báo cáo tình trạng kinh doanh thời gian này. Cô thường xem báo cáo vào buổi sáng, buổi chiều tổ chức hội nghị.
Vốn dĩ nơi này luôn yên tĩnh, nhưng qua một lúc, cửa không có tiếng gõ đã thấy một thanh niên đi vào.
Người thanh niên trông như 26 27 tuổi, mang đôi mắt đầy tính văn nghệ, đầu tóc bết bát, quần áo cũng không chỉnh tề, nhìn như có chút lôi thôi……
“Cô là quản lí mới đến đấy à?” Giọng anh ta có chút chán chường, còn có bất mãn.
Giọng của người thanh niên rất nhỏ, Tiêu Mộc Diên không hề nghe rõ, cho đến khi anh ta giương vành mắt to mà đen đi đến trước mặt cô.
Tiêu Mộc Diên ôm ngực, giật mình, lại bị hất vào mặt một bản vẽ.
“Đây là bản tôi mới sửa, mau mau phê chuẩn đi, tôi đã hai ngày không chợp mắt rồi.”
Ngữ khí này rất không tốt. Nhưng Tiêu Mộc Diên cũng không so đo nhiều, nhìn lướt qua, chẳng giống anh ta chút nào, bản vẽ này rất sạch sẽ, mạch lạc rõ ràng. Đương nhiên, nếu không phải anh ta cứ ở bên cạnh líu ríu không ngớt, chắc sẽ được thêm điểm.
“Cô nói xem chúng ta phấn đấu hai ba mươi năm, khó khăn lắm với vào được tập đoàn Thịnh Thế, cô nói, tại sao lại phải làm việc thay cho người phụ nữ của ông chủ?” Người đàn ông mỗi lần nghĩ đến điều này, lửa giận lại lớn hơn bình thường.
“Cái gì?” Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không hiểu được thanh niên này đang nói cái gì.
Thanh niên nghĩ chắc Tiêu Mộc Diên mới đến, không hiểu lắm, liền hỏi: “Lúc cô mới đến Thịnh Thế không phải là cũng muốn đạt được thành công gì đó chứ, ví dụ như chở thành giám đốc thiết kế, trèo l3n đỉnh cao cuộc đời?”
Tiêu Mộc Diên chớp chớp mắt, ban đầu cô vào Thịnh Thế chỉ là vì tiền……còn về giám đốc thiết kế, cô cũng đã làm một thời gian, hình như cũng không tính là đỉnh cao cuộc đời. Nếu mà là đỉnh cao thì vẫn là ba đứa trẻ cùng cha nó lúc nào cũng ơ bên cô.
Người trẻ tuổi kia tưởng cô là ma mới, không kiềm được giễu cợt: “Vừa nhìn đã biết thiếu kiến thức, hồi đầu tôi mới vào Thịnh Thế, mục đích là để làm ra sự nghiệp lớn. Bây giờ thì tốt rồi, nói tốt đẹp thì là cho chúng tôi có chỗ thể hiện, phái chúng tôi đến cái công ty rách này, quá kém Thịnh Thế!”
“Đặc biệt là, cái công ty này á, tôi nghe nói là thuộc về vợ của ông chủ, cô nói một người phụ nữ, có thể làm được cái trò trống gì? Không mở được thì đừng mở, mở ra rồi bản thân cũng không chịu quản lí, chắc là cô ta cũng chẳng có năng lực mà quản. Được thôi, lại khổ chúng tôi rồi.”
Đoạn trước Tiêu Mộc Diên còn nghe được, đến nửa đoạn sau, không nói tiếng nào, vết nhăn trên trán Tiêu Mộc Diên lại nhiều thêm một đường.
“Anh……nói cái gì?”Giọng Tiêu Mộc Diên như rít ra từ kẽ răng. “Công ti bé rách nát là cái gì?” Từng viên gạch viên ngói của công ty này đều là do cô đích thân giám sát thiết kế, rách nát chỗ nào!
“Nơi này so với Thịnh Thế không phải vừa nhỏ bé vừa rách nát sao? Thực ra á, tôi không có kỳ thị phái nữ. Tôi chỉ là kỳ thị cái loại đàn bà không chịu động não suốt ngày được đàn ông nâng trên tay, cô hiểu cái cảm giác đấy không? Mỗi ngày sáng sớm đến chiều tối, làm việc cho người chủ như vậy, làm sao làm người ta tin phục được?”
Người thanh niên lại liên tiếp nói rất nhiều rất nhiều.
Tiêu Mộc Diên đập mạnh bản kế hoạch của anh ta lên bàn: “Đủ rồi!”
“Cô làm cái gì vậy!” Người trẻ tuổi hình như vấn chưa trút xong, vẫn muốn nói tiếp.
Tiêu Mộc Diên đẩy ghế của giám đốc, rời khỏi bàn: “Tống Nhật Huy phải không?”
Người thanh niên ngơ ngác, không biết tại sao Tiêu Mộc Diên lại biết tên mình.
“Tốt nghiệp thạc sĩ đại học danh giá, thành tích xuất sắc được trường đề cử bước vào Thịnh Thế, nhưng không đến ba năm đã bị điều đến công ty này.” Tiêu Mộc Diên chậm rãi đọc lí lịch của anh ta.
Anh ta bất ngờ, sau đó mới cười ra mấy tiếng: “Không ngờ câu chuyện của tôi đã trở thành truyền thuyết rồi.”
“Ý của tôi là, là tôi điều anh qua đây.”
Mấy hôm trước, Thịnh Trình Việt xem mấy bản vẽ cực kỳ đau đầu, cô cũng qua xem một chút, đều là tác phẩm của Tống Nhật Huy. Tác phẩm của người này thực chất rất tốt, chỉ là hơi kiêu ngạo, không chấp nhận thất bại.
Ví dụ như, vài tác phẩm có một chút không tốt, sau khi chỉ ra anh ta cũng không sửa, đã thế lại còn nháo lên nói là anh mới là người đúng.
Lúc đó anh ta còn là người mới, tài cán đã tốt hơn mấy người trước tuổi, thực ra anh ta chỉ cần khiêm tốn một chút, việc lên chức cao cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhân tài đích thực là nhân tài, nhưng Thịnh Thế thiếu nhất không phải là nhân tài, Thịnh Trình Việt vốn muốn cách chức anh ta, nhưng lại bị Tiêu Mộc Diên ngăn lại, nghĩ có lẽ đặt anh ta vào công ti nhỏ cọ xát một chút.
Lại bất ngờ, cửa bật mở, một bóng hình cao lớn đi vào.
Người thanh niên nhìn người vừa vào, như nhìn thấy thiên thần, vốn muốn lí luận với Tiêu Mộc Diên, anh mắt giờ phát ra ánh sáng, đẩy Tiêu Mộc Diên ra đằng sau, nhỏ tiếng nói: “Cô nói năng xằng bậy, tôi không so đo với cô, đừng làm lỡ tương lai của tôi.”
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt bá đạo mà nói toạc ra, hơi bất lực mà than một tiếng. Thịnh Trình Việt xem ra không chỉ được phụ nữ thích, mà đến đàn ông cũng thích anh ta là thế quái nào?
Thanh niên thầm cho rằng, chắc chắn là nỗ lực nhiều năm của mình đã có kết quả, mà Thịnh Trình Việt bên kia cảm thấy nên điều anh ta về mới đúng. Chẳng phải sao, tổng tài đã đích thân đến rồi, đúng là muốn đón nhân tài về đây mà.
Ai ngờ, Thịnh Trình Việt đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, mà lại nhìn về phía sau: “Bận lắm rồi đúng không, có muốn cùng đi ăn cơm trưa không?”
Tiêu Mộc Diên nhớ ra buổi sáng đúng là mình chưa ăn gì, liền gật đầu. Cô nâng ghế, rồi chạy bước nhỏ tới bên Thịnh Trình Việt.
Người thanh niên trong chốc lát tựa như bị tát vào mặt, nắm chặt nắm tay: “Tốt lắm, thì ra là tình nhân! Lại là quan hệ không chính đáng, thế giới này, còn có ngày mai không vậy!” Vốn dĩ thấy dáng vẻ Tiêu Mộc Diên không tồi, có lẽ sẽ cho phép cô sùng bái anh ta chút, hiện giờ……anh ta coi thường từ tận đáy lòng.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên sẽ không vì lời nói của Tống Nhật Huy mà không vui, tên nhân tài này so với phế thải có gì khác biệt?
“Vợ, em hình như không vui, ai động vào em vậy?” Thịnh Trình Việt nhìn sắc mặt của Tiêu Mộc Diên, thấy hình như không đúng.
“Còn có ai, đương nhiên là anh rồi.”
“Anh?”
“Đúng vậy.” Cô véo một cái lên cánh tay anh.
Thực ra cô thấy mình vô cớ gây sự, cũng lo Thịnh Trình Việt sẽ tức giận.
Nếu là mấy năm trước, Thịnh Trình Việt tất nhiên tức giận, nhưng bây giờ, cô chỉ cần cười lấy lòng, anh liền nhỏ giọng hỏi. “Là vì tối qua làm em mệt chết rồi sao?”
Tiêu Mộc Diên nghe vậy, đánh càng mạnh hơn.
Thịnh Trình Việt nắm lấy tay cô, khóe môi khẽ cười, khắp mặt là sủng nịnh. “Được rồi, đi ăn trước đã, ăn no rồi có sức rồi em lại đánh anh tiếp.”
Thịnh Trình Việt dẫn Tiêu Mộc diên đến một nhà hàng, ga lăng mà kéo ghế cho cô.
Đối mặt với Thịnh Trình Việt dịu dàng, Tiêu Mộc Diên hoàn toàn không dám gắn anh của bây giờ với của trước kia.
“Thịnh Trình Việt, anh như thế này sẽ chiều hư em đấy.”