CHƯƠNG 208: LẤY TÍNH MẠNG CHỨNG MINH TÌNH YÊU
Lúc rơi xuống nước, cô rất sợ hãi, cô muốn bơi nhưng toàn thân không còn sức lực, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự khủng hoảng, cô không muốn chết, thật sự không muốn chết, ban đầu cô chỉ muốn thử Thịnh Trình Việt, nhưng không nghĩ rằng cô thực sự phải đối mặt với cái chết, cơ thể cô đang chìm xuống rất nhanh.
Thịnh Trình Việt hiển nhiên không thể ngờ rằng Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhảy xuống, tim anh cũng rớt xuống theo, cô gái ngốc kia cho dù phải chứng minh tình yêu thì cũng không được lấy tính mạng để đánh cược chứ? Lẽ nào cô yêu anh rồi? Thế nên mới lấy tính mạng kiểm chứng tình yêu của anh.
Khoảnh khắc nhảy xuống biển anh rất vui, anh dường như thấy được ánh bình minh, dường như sau khi anh cứu cô lên cô sẽ yêu anh.
Sau khi Thịnh Trình Việt nhảy xuống biển anh nhanh chóng bơi về phía Tiêu Mộc Diên, cô gái ngốc này cô không biết bơi sao? Lẽ nào cô thật sự muốn chết ư? Thịnh Trình Việt ban đầu chỉ nghĩ Tiêu Mộc Diên thử lòng anh cũng không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy cơ thể cô chìm xuống nhanh chóng, anh liền cảm thấy có gì không đúng.
Thịnh Trình Việt lập tức bơi về phía Tiêu Mộc Diên, cho đến sau khi anh nắm chắc lấy cô, mới phát hiện ra cô đã ngất đi, trong lòng anh bai rối hoảng loạn, ngay lập tức hôn lên môi cô, cho cô oxi, cô gái này đừng dọa anh nữa được không? Anh vừa hôn cô vừa bơi lên trên.
Tiêu Mộc Diên từ từ mở mắt, thấy Thịnh Trình Việt đang gần ngay trước mặt, rồi lại nhìn chỗ nước sâu như vậy, cô bỗng nhiên không cảm thấy sợ hãi nữa, hóa ra trước mặt anh cô lại có cảm giác an toàn mãnh liệt như vậy, hóa ra đây chính là cái được gọi là chỗ dựa.
Nhưng cô biết, nếu anh mang theo cô thì không thể bơi lên được, cô không thể hại anh, càng ở trong nước bao lâu thì càng nguy hiểm hơn bấy nhiêu, không được, cô không thể hại anh, anh cần lên ngay, lên ngay lập tức.
Tiêu Mộc Diên nghĩ đến đây, đột nhiên bắt đầu vùng vẫy, nhưng vì vừa mới ngất đi, trên người càng không còn một chút sức lực nào nữa, căn bản không thể giãy ra khỏi Thịnh Trình Việt.
Trong lúc Tiêu Mộc Diên đang vùng vẫy Thịnh Trình Việt liền hiểu ra ý của cô, nhưng làm sao anh có thể bỏ cô lại mà một mình rời đi? Cho dù phải chết, anh cũng sẽ bên cạnh cô, đời này kiếp này, anh nhất định sẽ không buông tay, anh yêu cô, lấy tính mạng để chứng minh tình yêu anh dành cho cô.
Không, anh sẽ không để cô chết, có anh ở đây cô sẽ không chết, anh lại hôn cô, dùng hết sức để bơi, anh sẽ không để cô chết, họ còn 3 đứa con xinh đẹp, gia đình họ sau này nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, mãi mãi ở bên nhau, họ sẽ đều tốt thôi.
Tiêu Mộc Diên vẫn muốn đẩy Thịnh Trình Việt ra nhưng anh lại không muốn thả ra, anh vẫn cứ hôn chặt lấy cô, anh sẽ không để cô chết, nhất định không.
Cũng không biết Tiêu Mộc Diên đã ngất đi lúc nào, nhưng lúc anh kéo cô lên, cả người như nằm liệt trên mặt đất, anh lập tức nhờ người bên cạnh gọi xe cấp cứu, Tiêu Mộc Diên nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Thịnh Trình Việt gọi điện thoại cho các con, anh không kìm được hắt xì mấy cái, trời mới biết anh khó khăn như thế nào mới kéo được Tiêu Mộc Diên lên, lúc đó anh thật sự có ý định từ bỏ, sau đó hai người họ lần lượt chìm xuống đáy biển, nhưng nghĩ đến ba đứa con, vừa nghĩ đến con của họ đang đợi ba mẹ, tim anh liền đau nhói, vì vậy bất luận như thế nào anh cũng phải cứu Tiêu Mộc Diên lên và anh đã làm được.
“Hắt xì” Thịnh Trình Việt liên tục hắt hơi, anh ở trong nước lâu như vậy không bị cảm mới lạ? Cả người cũng hơi hết sức, nhưng anh vẫn kiên trì,đèn phòng cấp cứu còn chưa tắt, anh cũng không được ngã xuống, anh phải đích thân đợi tin của Tiêu Mộc Diên, anh tin rằng cô sẽ không có chuyện gì hết, bởi vì anh đã lấy tính mạng để chứng minh tình yêu của mình với cô, anh yêu cô như vậy nên cô sẽ không bỏ lại anh, không bao giờ!
“Ba, mẹ đâu?” Viễn Đan chạy đến trước mặt Thịnh Trình Việt đầu tiên, sốt ruột hỏi, trong điện thoại cậu ấy nghe thấy Thịnh Trình Việt nói Tiêu Mộc Diên đang nằm viện, trong lòng không hiểu sao bỗng có dự cảm không lành.
“Hắt xì!” Thịnh Trình Việt vừa mới mở miệng, không kìm được liền hắt hơi một cái, nhìn anh rất nhợt nhạt.
Viễn Đan nhìn dáng vẻ Thịnh Trình Việt như vậy, bàn tay bé nhỏ liền sờ lên trán của Thịnh Trình Việt, lập tức giật mình.
“Ba ơi, ba đang bị sốt, đoán cũng phải 40 độ rồi, nhanh đi truyền nước thôi.” Lúc Viễn Đan đang nói, Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo cũng vừa đến, vừa nghe Viễn Đan nói Thịnh Trình Việt sốt 40 độ cả hai đều hốt hoảng, trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
“Ba sao rồi.” Hai đứa con cũng quên mất chuyện của Tiêu Mộc Diên, đều đặt hết tâm trí trên người Thịnh Trình Việt rồi.
Thịnh Trình Việt ngẩng đầu thấy ba đứa con, anh vui mừng cười lên, cả đời này sai lầm lớn nhất của anh là đã làm tổn thương Tiêu Mộc Diên, vì vậy anh lấy tính mạng để bù đắp, cô nhất định sẽ tỉnh lại.
“Ừ, ba không sao đâu.” Anh nói nhẹ nhàng, lúc nói anh vẫn đang nhìn về phía đèn của phòng cấp cứu, trong lòng bỗng nặng trĩu, nếu như cô chết, thì anh phải làm sao? Không, cô sẽ không chết cô sẽ không bỏ lại anh một mình, ở đây còn con của họ nữa, cô làm sao co thể chết được.
“Ba, ba mau đi truyền dịch đi ba.” Nguyệt Nguyệt kéo Thịnh Trình Việt dậy, ba sốt như thế này rồi mà còn cố chấp ở đây làm gì, ba có biết như thế này sẽ rất nguy hiểm không, nhỡ đâu ảnh hưởng đến não thì phải làm sao?
“Ba đang đợi mẹ các con, mẹ các con sẽ không sao đâu, mẹ nhất định sẽ tỉnh lại.” Anh không đi truyền, anh phải đợi Tiêu Mộc Diên, anh phải đợi Tiêu Mộc Diên tỉnh lại, nhưng mí mắt anh rất nặng, vô cùng nặng, nhưng anh không thể ngã xuống, nhất định không.
“Mẹ sao rồi ạ, ba mẹ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, sao lại trở ra như thế này?” Thịnh Tuấn Hạo lo lắng hỏi ba, đúng vậy, mẹ thì nằm viện, ba thì phát sốt, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì vậy.
“Không sao, chúng ta cùng đợi mẹ các con ra, ba tin rằng mẹ các con sẽ không có chuyện gì cả.” Trong lúc nói mắt của Thịnh Trình Việt vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa của phòng cấp cứu, thậm chí chớp mắt cũng không chớp một lần nào.
“Ba, ba cần phải gặp bác sĩ, nếu không lúc mẹ ra rồi ba sẽ ngất mất.” giọng Viễn Đan gằn lại nói, trong lời nói có sắc thái không thể chối từ
Thịnh Trình Việt cười nhẹ, anh sẽ không đi đâu cả, anh nhất định sẽ không rời đi, anh phải đợi Tiêu Mộc Diên bình an ra ngoài.
Đúng lúc đó đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, trong lòng Thịnh Trình Việt căng thẳng, lập tức đứng dậy, vì cơ thể không còn sức lực anh không thể đứng vững, suýt thì ngã xuống.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Thịnh Trình Việt lo lắng hỏi, đôi mắt ngập tràn mong đợi, dường như vẫn có một chút sợ hãi, anh rất sợ, sợ rằng cô không tỉnh lại được.
Bác sĩ hơi cau mày, sắc mặt không tốt lắm.
Thịnh Trình Việt thấy thái độ của bác sĩ, tim anh như bị thứ gì đó đập mạnh, đau vô cùng, cô sẽ không sao, tuyệt đối không được có chuyện gì, anh cũng không để cho cô có chuyện gì đâu.
“Tình hình của cô ấy không tốt cho lắm, lúc đưa đến bệnh viện có hơi muộn.” Bác sĩ bình tĩnh nói.
Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy trái tim đau nhói lên, làm sao có thể như vậy được, anh rõ ràng đã dùng cả tính mạng để chứng minh tình yêu của anh, nhưng cô vẫn cứ rời bỏ anh mà đi sao?
“Mẹ con sẽ không chết, không đâu!” Viễn Đan kích động hét lên đầu tiên, mẹ của cậu sẽ không có chuyện gì hết, cậu không cho phép mẹ rời bỏ họ.
“Mẹ của cháu rốt cuộc sao rồi, làm sao lại có thể đột nhiên nghiêm trọng như vậy, mẹ cháu hai ngày trước vẫn còn chơi với chúng cháu cơ mà?” giọng nói non nớt của Nguyệt Nguyệt vẫn chưa rõ tình hình cũng lo lắng nói.
Sắc mặt của Thịnh Tuấn Hạo cũng hiện rõ sự lo lắng, nhưng cậu lại không nói ra, trong lúc này, cậu chỉ muốn gặp mẹ, mẹ sẽ không rời bỏ họ như thế này đâu,
Bác sĩ thở dài, vẫn cứ bình tĩnh nói.
“Cũng không phải là hết hy vọng, chỉ có 10% cơ hội thôi.” Nói xong bác sĩ liền rời đi.
Thịnh Trình Việt cuối cùng cũng không thể chống cự được nữa nên ngất đi, mấy anh em Viễn Đan nhanh chóng gọi bác sĩ đến.
Lúc Thịnh Trình Việt tỉnh dậy đã là 5 tiếng sau rồi, việc anh làm đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là đi thăm Tiêu Mộc Diên, anh không yên tâm.
“Ba đợi một chút, truyền nốt chai này đã.” Nguyệt Nguyệt vừa thấy Thịnh Trình Việt đứng lên liền lập tức giữ lại.
Thịnh Trình Việt làm sao còn quan tâm đ ến cái đó nữa, anh liền rút kim ở trên tay ra, đòi xuống tìm Tiêu Mộc Diên, anh phải đi thăm cô.
Nguyệt Nguyệt căn bản không thể ngăn cản được Thịnh Trình Việt, đành phải đi cùng Thịnh Trình Việt ra ngoài, cô bé đi đằng sau lặng lẽ rơi nước mắt.
Cũng không biết là tại sao, chỉ là cảm thấy rất đau lòng.
Lúc Thịnh Trình Việt bước vào, Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo đều đang đứng cạnh Tiêu Mộc Diên nói chuyện.
Anh tiến đến, rồi ngồi cạnh Tiêu Mộc Diên, với tay ra nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên.
Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo nhìn nhau rồi cùng đứng dậy, dường như muốn cho ba mẹ một khoảng không gian riêng.
“Ba, bác sĩ nói rằng cần phải nói chuyện với mẹ nhiều hơn” Viễn Đan nói nhẹ, ngữ khí có chút ngập ngừng.
Thịnh Trình Việt gật đầu biểu thị biết rồi, xoa đầu hai đứa con.
“Ba, mẹ sẽ tỉnh lại thôi, bọn con ở ngoài cửa, có chuyện gì cứ gọi bọn con.” Thịnh Tuấn Hạo cũng nói nhỏ, Nguyệt Nguyệt ở đằng sau cũng tiến lại.
Cả ba đứa con đều đi ra ngoài, lúc đó phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt.
“Diên Diên…….” Thịnh Trình Việt nói, càng ngày càng nắm chặt lấy tay của Tiêu Mộc Diên, anh chỉ sợ khi buông tay sẽ mãi mãi mất cô.
“Em nói rằng phải dùng sinh mạng để chứng minh tình yêu, anh làm được rồi đây, em tỉnh dậy mà xem này, anh làm được rồi.” Thịnh Trình Việt vẫn nói, cơ thể xem ra đã suy sút nhiều. Anh từ trước đến giờ đều không chật vật như bây giờ.
“Diên Diên, em có muốn nghe chuyện sáu năm đó không? Anh sẽ kể từng chuyện một cho em nghe.” Thịnh Trình Việt nói, nhưng sắc mặt của anh vẫn nặng trĩu, chỉ cần Tiêu Mộc Diên chưa tỉnh lại, anh vẫn không an lòng.
“Thực ra năm đó cái đêm mà tìm em mang thai hộ, anh đã yêu em rồi. Chỉ là lúc đó anh vẫn chưa biết mà thôi.
Nhưng sau này khi gặp lại, chúng ta không quen nhau, nhưng anh thừa nhận anh đã có cảm giác với em.
Nhưng những gì chúng ta làm chỉ là những tổn thương, anh xin lỗi.” Sắc mặt Thịnh Trình Việt hiện lên nỗi đau khổ không diễn tả được bằng lời, nếu không phải nỗi tổn thương anh từng gây ra, thì bây giờ có lẽ họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau rồi.