CHƯƠNG 171: VẬY MÀ LẠI BỊ ANH TA CƯỠNG HÔN
Ba đứa trẻ nhìn nhau, lập tức hiểu ngầm mà cười lên, ba người bọn chúng bây giờ có phải nên tránh đi một chút hay không? Để ba và mẹ hẹn hò một chút, có lẽ còn có thể tăng thêm tình cảm giữa ba và mẹ nữa.
Ba đứa trẻ bàn luận xong, nhân cơ hội chuồn đi mất, đương nhiên, Thịnh Trình Việt há có thể không biết tâm tư ba đứa chúng nó? Không hổ là con của anh, chuyện gì cũng biết suy nghĩ cho người ba như anh.
Tiêu Mộc Diên quay đầu nhìn, không thấy ba đứa nhỏ đâu, một cỗ tức giận bỗng ập tới, cô có dự cảm, chúng tuyệt đối là cố ý, bọn chúng cố ý để cô và Thịnh Trình Việt ở cùng nhau.
“Tôi không đói, cũng không muốn đi ăn.” Thực ra cô càng không muốn ở cùng anh, chỉ là nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Trình Việt, cô nhếch nhếch khóe miệng, vẫn cứ không nói ra.
“Vậy đi mua quần áo cho em.” Thịnh Trình Việt không hề suy nghĩ nói, thực ra vừa rồi rời khỏi sân bay, anh không hề muốn đi dạo.
“Không cần, tôi vẫn đủ quần áo để mặc.” Tiêu Mộc Diên cũng lập tức từ chối, cô mới không chấp nhận lòng tốt của anh. Nếu nhận lòng tốt của anh, vậy cũng chính là nói cô tiếp nhận anh rồi?
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên khẽ biến, khóe miệng giật giật, đầu óc người đàn ông này có vấn đề sao, lại đi mua quần áo cho cô, sao cô cảm thấy người đàn ông này đột nhiên trở nên rất không đứng đắn chứ?
“Vậy chúng ta đi dạo công viên.” Thịnh Trình Việt nói như cũ, nếu cô đã không muốn ăn, cũng không muốn mặc, cũng phải thích chơi chứ?
Mặt Tiêu Mộc Diên lập tức trầm xuống, hiện tại cô xác định và khẳng định, đầu óc người đàn ông này tuyệt không bình thường, hơn nữa còn cực kì không bình thường.
“Tôi rất bận, không muốn đi dạo công viên.” Tiêu Mộc Diên lại từ chối.
Thịnh Trình Việt nhếch khóe miệng, không nói thêm nữa, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, ánh mắt phức tạp, dường như đang nghĩ nên làm gì với Tiêu Mộc Diên.
“Vậy chúng ta đến công ty xem xem.” Anh lại nói tiếp, nếu cô đã bận như vậy, anh liền giúp cô, chỉ là anh biết, với tính tình và tính cách của cô, cô không thể nào tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên hơi thay đổi, có lẽ là không nghĩ tới người đàn ông này sẽ nói như vậy, anh muốn đến công ty của cô? Anh làm sau biết cô định mở công ty, đoạn thời gian này không phải anh đều ở nước ngoài sao? Là Thịnh Tuấn Hạo nói với anh?
“Không cần, Tổng giám đốc Thịnh là một người bận rộn, đi đến loại công ty nhỏ bé của tôi sợ sẽ làm mất thân phận của anh.” Đúng vậy, anh lớn mạnh như thế, trong mắt anh, cô vĩnh viễn rất nhỏ bé.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt trầm xuống, trong lòng không vui.
“Vậy về biệt thự của anh, hoặc là đến công ty của em, hai cái chọn một, em chọn đi.” Ngữ khí Thịnh Trình Việt cực kì bá đạo, sắc mặt anh tuyệt đối rất khó nhìn, người phụ nữ này lẽ nào không thấy ý tốt của anh sao? Vậy mà dám trắng trợn từ chối anh.
“…” Anh không phải đang ép mình sao? Cái người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Xem ra động cơ của anh không thuần khiết, nhưng anh tiếp cận cô rốt cuộc có mục đích gì, đến nay cô vẫn chưa phát hiện ra.
“Được, vậy đến công ty của tôi. Công ty của tôi rất nhỏ, anh không được cười nhạo công ty của tôi.” Tiêu Mộc Diên nói, đúng vậy, công ty của cô đầu tư 186 tỉ, không thể đánh đồng với công ty tận mấy nghìn tỉ của anh.
Thịnh Trình Việt nhếch khóe miệng, không nói gì, nếu cô biết 186 tỉ kia là của anh, không biết sẽ có phản ứng gì, chỉ là, cô sẽ không biết, vĩnh viễn sẽ không biết, đây là điểm bắt đầu để anh đối tốt với cô.
Công ty vừa mới xây sửa xong, đồ gì cũng chưa làm, vì để tiết kiệm tiền, chuyện gì Tiêu Mộc Diên cũng tận lực tự mình làm, ban ngày làm việc, tối đến đây dọn dẹp, Lưu Na và Tiêu Lâm cũng vì Tiêu Mộc Diên mở công ty mà kích động, hai người cũng thường xuyên đến công ty dọn dẹp.
Bây giờ cơ bản đã xong rồi, chỉ còn lại mua đồ, và tìm khách hàng.
Tiêu Mộc Diên nhìn xây sửa bên trong, thiết kế ở đây khá tốt, chỉ là…cùng với tổng công ty Thịnh Thị khá giống, mặc dù có vài chút khác, nhưng tổng thể vẫn giống. Trước kia Tiêu Mộc Diên đã từng làm việc ở Thịnh Thị, dù là chuyện 6 năm trước, bản thân cô còn không nhớ nữa, nhưng tuyệt đối cô vẫn còn ấn tượng, nếu không công ty của cô sẽ không thiết kế giống như bây giờ.
Thịnh Trình Việt đánh giá nơi đây, khóe miệng nhếch lên, giống, thật sự quá giống rồi, anh cũng rất thích cảm giác như này.
“Anh cười gì?” Tiêu Mộc Diên không vui nói, trực giác coi nụ cười của anh là cười chế giễu.
Thịnh Trình Việt đột nhiên kéo lấy tay Tiêu Mộc Diên, ánh mắt xẹt qua tia thâm tình.
“Diên Diên, chúng ta bắt đầu lại đi.” Hành động này của anh, khiến Tiêu Mộc Diên cực kì hoảng sợ, cô vô thức muốn hất tay Thịnh Trình Việt ra, người đàn ông này hôm nay làm sao lại không đứng đắn như thế, trước kia anh đối với cô tàn nhẫn như vậy, hôm nay làm sao hoàn toàn thay đổi rồi?
“Tổng giám đốc Thịnh, anh không sao chứ?” Cô nghĩ một chút rồi nói, trên mặt dường như còn mang theo tia nghi hoặc.
Tịnh Trình Việt ngớ người, nhưng lại nghĩ, có lẽ cô là đang hỏi anh ngồi máy bay lâu như thế, có mệt không. Cô là đang quan tâm anh sao, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều.
“Ừ, không sao, chỉ là có chút đói.” Anh nhìn Tiêu Mộc Diên nói, bởi vì người phụ nữ này mà anh chưa ăn cơm.
Tiêu Mộc Diên khẽ cau mày, anh có chút đói rồi? Mặc dù có chút đói rồi, nhưng đầu óc anh có lẽ không sao mới phải, anh làm sao có thể như vậy? Toàn là những vấn đề về thần kinh.
Kia…
“Vậy Tổng giám đốc Thịnh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa chỉ vào đầu, khuôn mặt cũng cực kì nghiêm túc, dường như cũng không thấy vấn đề nằm ở đâu.
Thịnh Trình Việt nhìn biểu cảm của Tiêu Mộc Diên, sắc mặt bỗng đen lại, người phụ nữa này, vậy mà dám hỏi đầu óc anh có vấn đề không, hơn nữa vừa rồi, cô hỏi anh có khỏe không cũng không phải quan tâm anh, bỗng bừng bừng tức giận.
“Có, cực kì kì không thoải mái.” Thịnh Trình Việt vừa nói, vừa đến gần Tiêu Mộc Diên.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên khẽ biến, anh đây là có ý gì? Anh cứ lại gần cô làm gì? Đầu óc anh có vấn đề, không đi khám bác sĩ, nhìn cô có tác dụng sao? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô không dám nói ra.
“Tổng giám đốc Thịnh…. Anh…” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa lùi về sau, cho đến khi cả người dán lên bức tường phía sau, lúc này đã không còn đường lùi nữa rồi.
Thịnh Trình Việt duỗi ngón tay thon dài, thình lình bóp lấy cằm Tiêu Mộc Diên, ánh mắt mang ý cười lạnh, người phụ nữ này chọc anh tức giận rồi, lần này thực sự giận rồi, vì thế, anh phải trừng phạt cô, phải trừng phạt cô tử tế một chút.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt gần trong gang tấc, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, cô biết người đàn ông này rất đẹp trai, lại rất tà mị, nhưng anh có thể không cần đến gần như vây được không, cô cảm thấy rất áp lực đó.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên nhịn không được hỏi, trong mắt có chút lo lắng.
Đôi môi gợi cảm của Thịnh Trình Việt khẽ nhếch, một khắc sau, anh thình lình hôn lên cặp môi anh đào của Tiêu Mộc Diên, cặp môi mềm mại chạm vào nhau, trong lòng cả hai người đồng thời nổi lên gợn sóng.
Tiêu Mộc Diên cực kì kinh ngạc, muốn mở miệng mắng anh lưu manh, nhưng lại không phát ra được bất kì âm thanh nào, mùi hương banh trên người anh mạnh mẽ k1ch thích thần kinh cô, đó là một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nụ hôn của Thịnh Trình Việt vừa điên dại lại bá đạo, dường như muốn trừng phạt chuyện Tiêu Mộc Diên vừa làm. Nhưng lại mang một chút dịu dàng, dường như không muốn làm đau cô. Từ đầu tới cuối, anh rất thích cô.
Bàn tay anh cũng dần không an phận, anh rất nhớ mùi hương trên cơ thể cô, rất lâu rồi không chạm vào cô, anh muốn cô! Đây là khẳng định tuyệt đối. Vừa rồi anh mới biết, khi mội người đàn ông cực kì nhớ một người phụ nữ, như vậy chứng minh, anh ta đã yêu cô ấy.
Tiêu Mộc Diên dường như cảm nhận được bàn tay không an phận của Thịnh Trình Việt. ánh mắt bỗng xẹt qua tia cáu giận, tay cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi Thịnh Trình Việt, nhưng lại phát hiện, làm thế nào cũng không thoát được.
Cho đến khi Tiêu Mộc Diên gần như sắp tắc thở, Thịnh Trình Việt mới buông cô ra, Thế nhưng rõ ràng anh còn có chút chưa thỏa mãn.
Tiêu Mộc Diên th ở dốc, cô vậy mà lại bị tên ác ma Thịnh Trình Việt cưỡng hôn, trước giờ chưa từng tức giận như thế này, cô duỗi tay, dùng sức lau miệng, trong mắt cực kì bất mãn.
Thịnh Trình Việt nhìn hành động của Tiêu Mộc Diên, híp mắt nguy hiểm, người phụ nữ này đang làm gì? Cô lại ghét bỏ nụ hôn của anh? Đáng chết, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn được anh hôn cơ chứ? Mà người phụ nữ này lại ghét bỏ?
“Không được lau.” Thịnh Trình Việt đột nhiên giữ chặt Tiêu Mộc Diên, người phụ nữ này thích chọc anh giận như vậy sao? Nếu tay của cô còn dám đưa lên môi lần nữa, anh nhất định sẽ lại hôn tiếp.
“Tại sao tôi không thể lau, liên quan gì đến anh?” Tiêu Mộc Diên rất tức giận vì bị Thịnh Trình Việt cưỡng hôn, lời nói cũng rất hung hãn, hoàn toàn không quan tâm Thịnh Trình Việt có tức giận hay không.
Thịnh Trình Việt tức giận tới mức gân xanh nổi đầy trán, đáng chết, người phụ nữ này lại dám nói việc của cô không liên quan đến anh.
“Anh nhìn tôi như thế làm gì? Tôi sẽ cho rằng ánh mắt của anh là đang yêu tôi đấy.” Tiêu Mộc Diên không khách khí nói, không phải chỉ là một cái hôn sao? Đáng để anh để ý vậy sao? Anh làm sao lại để ý đến cô nhiều như thế, còn để ý nhiều hơn để ý người phụ nữ của anh nữa.
Ai mà ngờ Thịnh Trình Việt chỉ cười tà mị, lại đến gần Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên ngây người, mùi hương chanh quen thuộc lại xộc vào khoang mũi, chỉ cảm thấy căng thẳng, toàn thân cứng ngắc.
Thịnh Trình Việt thổi nhẹ bên tai Tiêu Mộc Diên, mùi vị ám muội trong phòng không ngừng tăng lên.
“Anh thật sự yêu em rồi, làm sao đây?” Thịnh Trình Việt không không cầm lòng nhấn mạnh giọng, ánh mắt mang ý cười, anh chính là yêu cô, hiện giờ gần như đã khẳng định, anh yêu cô.
Tiêu Mộc Diên ngơ ngác, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của Thịnh Trình Việt , lại nhìn ý cười cà lơ phất phơ trên khóe miệng anh, anh đang lừa cô.
“Vậy anh theo đuổi tôi đi.” Tiêu Mộc Diên nghĩ nghĩ rồi nói, anh có thể theo đuổi cô, nhưng cô có thể không chấp nhận anh, thuận tiện còn có thể thu thập tên ác ma này một chút.
Vừa nghĩ đến những việc mà anh đã làm với cô, trong lòng cô lại hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Được.” Thịnh Trình Việt lại ôm chặt Tiêu Mộc Diên, trong mắt anh toàn ý cười, anh vốn dĩ đã muốn theo đuổi cô.
Kia, Tiêu Mộc Diên làm sao cảm thấy kì lạ, có một loại cảm giác bị tính kế, chỉ là nghĩ đến có thể chỉnh Thịnh Trình Việt, sắc mặt cô liền thoải mái lên nhiều.