Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 153




CHƯƠNG 153: NGƯỜI TRONG ẢNH LÀ CÔ

Thịnh Trình Việt khẽ ừ một tiếng, xem ra đã đồng ý rồi.

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt mà cứ cảm thấy là lạ, trông như cô đang xin lỗi Thịnh Trình Việt chứ không phải xin lỗi Cao Ngọc Mai vậy, có điều cô không muốn quan tâm chuyện này nữa, giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi đây mà thôi.

Tiêu Mộc Diên vừa quay người định đi thì một bóng người bé nhỏ bỗng lao tới chặn đường cô.

Tiêu Mộc Diên giật mình nhìn lại, thì ra đó chính là đứa trẻ gọi cô là mẹ ở bãi biển.

“Mẹ ơi, mẹ tới thăm tụi con à?” Giọng nói của Thịnh Tuấn Hạo có phần kích động, hôm nay là chủ nhật nên bọn trẻ không phải đi học, vì thế mới dậy muộn một chút, không ngờ lại gặp phải mẹ, Thịnh Tuấn Hạo vừa nói vừa lao tới kéo tay Tiêu Mộc Diên.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lại giật mình lùi lại vài bước tránh né Thịnh Tuấn Hạo, thật buồn cười, cô còn trẻ đẹp như thế sao có thể có đứa con lớn như vậy được, hơn nữa còn là ba đứa, cho dù ba đứa trẻ này vô cùng xinh đẹp và dễ thương, nhưng chắc chắn không phải con của cô, cô còn chưa sinh con nữa mà.

Thịnh Tuấn Hạo không ngờ Tiêu Mộc Diên lùi lại đột ngột như thế, đôi mắt cậu bé đầy đau buồn, sao lại như thế này, mẹ quên bọn họ thật rồi sao?

Sắc mặt Thịnh Trình Việt tối sầm lại, cô gái này quên luôn bọn trẻ thật rồi sao? Nhìn thấy vẻ xa cách của cô với Thịnh Tuấn Hạo, lòng anh bỗng dâng lên một cảm xúc khó mà diễn tả, không biết nên nói đây là cảm giác gì, nhưng nó không hề dễ chịu chút nào.

“Mẹ ơi, mẹ tới thật rồi sao!” Nguyệt Nguyệt chạy về phía Tiêu Mộc Diên, khi Tiêu Mộc Diên định tránh né thì Nguyệt Nguyệt đã nhanh hơn một bước lao vào lòng cô. Mùi hương hoa bách hợp lập tức xông lên mũi khiến Nguyệt Nguyệt cảm nhận được sự tồn tại chân thực của Tiêu Mộc Diên.

“Cô không phải mẹ cháu, các cháu nhận nhầm người rồi.” Tiêu Mộc Diên không vui, đôi mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, sao tự nhiên khi không cô lại trở thành mẹ bỉm sữa chứ, hơn nữa bọn trẻ còn lớn như vậy, rốt cuộc bọn trẻ này muốn làm gì?

“Mẹ ơi, con là Nguyệt Nguyệt đây, mẹ quên con rồi sao?” Nguyệt Nguyệt lập tức mếu máo đầy tủi thân, đây là mẹ bé mà, sao mẹ lại quên bé được chứ?

“Mẹ ơi, con là Tiêu Viễn Đan.” Tiêu Viễn Đan vừa nói vừa đi tới, hơn nữa trên tay cậu bé còn cầm một bức ảnh để chứng minh, thật ra cậu bé đã nhìn thấy Tiêu Mộc Diên tới đây từ sớm rồi, vì thế mới chạy vào phòng để lấy ảnh cho cô xem.



Tiêu Mộc Diên vốn đang mất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy lại thêm một đứa trẻ chạy tới gọi mẹ thì càng khó chịu hơn. Sao lại thêm một đứa nữa vậy? Cô đã nói cô không phải mẹ của bọn trẻ rồi, vậy mà những đứa trẻ này lại vẫn khăng khăng ngoan cố như vậy. Hơn nữa, dù cô có là mẹ của bọn trẻ này thật thì chắc chắn người cùng hợp tác sinh con với cô cũng không phải tên ác ma Thịnh Trình Việt này, muốn sinh con cũng phải sinh với Trương Vân Doanh chứ.

“Cô đã nói rồi, cô không phải…” Lời nói của Tiêu Mộc Diên bỗng khựng lại, đôi mắt to tròn long lanh đầy linh động nhìn không chớp mắt vào bức ảnh trước mặt. Sao…sao có thể như thế? Cô gái trong bức ảnh này rõ ràng là cô, hơn nữa người đang đứng bên cạnh cô còn là… cô không khỏi nhìn về phía Thịnh Trình Việt, đúng là như thế, đúng là tên ác ma này. Ôi trời ơi! Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra được không? Tại sao cô lại có ảnh chụp chung với tên ác ma này chứ?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc trợn mắt há mồm của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không khỏi bật cười, không ngờ thằng nhóc Tiêu Viễn Đan này cũng biết lấy ảnh cho cô ấy xem đấy, giỏi lắm, giờ cô ấy không thể chống chế được nữa rồi.

“Mẹ ơi, giờ thì mẹ tin rồi chứ!” Thịnh Tuấn Hạo vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ, lúc đó chính mẹ là người yêu cầu chụp ảnh, không ngờ giờ lại có chỗ dùng đến.


Tiêu Mộc Diên cố gắng bình tĩnh lại, dằn xuống sự hỗn loạn trong lòng.

“Người này không phải là cô, cô làm gì có quần áo đắt tiền thế này, cô rất nghèo, cô không phải là mẹ các cháu đâu, sau này đừng đến làm phiền cô nữa nha.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên liền ném bức ảnh của mình xuống rồi quay người nhanh chân rời khỏi đây. Thật ra Tiêu Mộc Diên vẫn muốn nói vài lời, nhưng giờ cô thật sự thấy sợ hãi, vì thế mới lựa chọn trốn chạy, rốt cuộc sáu năm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi chạy khỏi biệt thự của Thịnh Trình Việt, cô lập tức trở về nhà, trong đầu vẫn nghĩ về bức ảnh đó, nghĩ tới khuôn mặt cười rạng rỡ của Thịnh Trình Việt trong bức ảnh, trong lòng cô dường như đang dâng lên những ngọn sóng cuộn trào, đánh thẳng vào trái tim cô.

“Diên Diên, con sao thế?” Giọng nói của Lưu Na bỗng vang lên ngoài cửa, con bé này làm sao thế, trở về chẳng nói tiếng nào đã tự nhốt mình trong phòng, đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là Trương Vân Doanh xảy ra chuyện rồi? Vừa nghĩ tới khả năng này, Lưu Na càng lo lắng hơn.

“Mẹ ơi, con không sao, con hơi buồn ngủ nên muốn ngủ một giấc thôi.” Tiêu Mộc Diên cố gắng bình tĩnh đáp lời, nhưng trái tim cô vẫn chưa thể bình lặng lại, nếu ba đứa trẻ đó thật sự là con của cô thì cô nên làm gì? Không, cô còn trẻ như thế sao có thể có ba đứa con lớn tướng như vậy được? Cô ép bản thân không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa, nhưng mãi vẫn không thể xua tan chuyện này khỏi đầu.

“Ừm, có gì thì cứ gọi mẹ nhé.” Lưu Na đứng ngoài cửa lo lắng dặn dò, con bé này luôn mạnh miệng như thế, dù có gặp chuyện gì cũng không bao giờ nói cho bà biết.

“Dạ, con biết rồi, không có gì đâu mẹ.” Tiêu Mộc Diên cố gắng để giọng nói của mình càng bình tĩnh hơn nữa, không để cho Lưu Na nghe ra bất cứ cảm xúc bất thường trong đó.

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của con gái, Lưu Na mới yên lòng đi khỏi.


Tiêu Mộc Diên nằm một mình trên giường, lặng lẽ nghĩ về mọi chuyện. Ánh nắng len qua cửa sổ chiếu lên người khiến cô tỏa ra ánh sáng chói mắt, nhưng cô lại không hề phát hiện ra, lúc này cô đã hoàn toàn chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân.

“Sao mẹ lại không nhận ra chúng ta nhỉ? Chúng ta có nên gọi điện cho mẹ không?” Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu hỏi, phản ứng vừa nãy của Tiêu Mộc Diên khiến bọn trẻ rất lo sợ Tiêu Mộc Diên sẽ không bao giờ nhận ra chúng nữa.

“Không được, nếu mẹ biết chúng ta gọi điện thoại thì chắc chắn sẽ cho số điện thoại của chúng ta vào danh sách đen.” Tiêu Viễn Đan không đồng ý.

Thịnh Tuấn Hạo vừa nhìn Nguyệt Nguyệt và Tiêu Viễn Đan vừa trầm tư suy nghĩ, thật ra chuyện này không nên làm quá gắt, giờ mẹ đã quên ba đứa bọn họ rồi, đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện ba đứa con lớn tướng bảo mẹ làm sao chấp nhận, ít nhất phải có một khoảng thời gian để thích ứng chứ.

“Sau này chúng ta đừng gọi mẹ nữa, phải gọi là dì Diên.” Thịnh Tuấn Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, nếu bọn họ cứ gọi Tiêu Mộc Diên là mẹ thì chắc chắn mẹ sẽ không chấp nhận bọn họ, còn nếu không gọi mẹ nữa có khi lại khiến mẹ càng dễ chấp nhận bọn họ hơn.

“Tại sao?” Nguyệt Nguyệt khó hiểu hỏi, thậm chí không muốn làm theo lời Thịnh Tuấn Hạo nói, đó là mẹ của cô bé, tại sao không được gọi, hơn nữa còn phải gọi thành dì Diên?

Còn Tiêu Viễn Đan thì lập tức đồng ý với ý kiến của Thịnh Tuấn Hạo, đây đúng là một cách hay, cái bọn họ cần làm bây giờ là tiếp cận mẹ, sau đó lấy lòng, khiến mẹ thích bọn họ, có như vậy bọn họ mới có thể đưa mẹ trở lại.

“Được, sau này chúng ta sẽ gọi là dì Diên.” Tiêu Viễn Đan mỉm cười, khi nói tới đây, cậu bé rất vui vẻ, dù gọi là gì thì Tiêu Mộc Diên cũng là mẹ của bọn họ.


Chỉ có Nguyệt Nguyệt vẫn không hiểu mô tê gì, nghe thấy Tiêu Viễn Đan đồng ý, cô bé lại càng không biết đang xảy ra chuyện gì, tại sao lại như thế? Sao lại phải gọi mẹ là dì Diên, gọi như thế chẳng khác nào khiến quan hệ của mẹ với bọn họ càng xa cách.

“Nguyệt Nguyệt, em chỉ cần nhớ sau này phải gọi mẹ là dì Diên nhé, cũng đừng thân thiết với mẹ quá, cứ nói là trước đây chúng ta nhận nhầm người là được rồi.” Tiêu Viễn Đan mỉm cười giải thích, như thế cũng tốt, để mẹ một lần nữa yêu thương họ đi.

“Ơ? Cái gì? Chúng ta nhận nhầm người à?” Nguyệt Nguyệt cảm thấy ngày càng mờ mịt, cô bé thừa nhận đầu óc cô bé không nhanh nhạy bằng Thịnh Tuấn Hạo và Tiêu Viễn Đan, bởi vì cô bé mới chỉ sáu tuổi thôi, đâu có cáo già như anh em bọn họ.

“Em không cần suy nghĩ nhiều như thế, em chỉ cần gọi giống các anh là được, nhớ phải gọi là dì Diên đấy.” Tiêu Viễn Đan bật cười, đôi mắt sâu thăm thẳm dường như nhấp nháy ánh sáng gì đó, trông cậu bé như đang có âm mưu gian manh nào đó.


Nguyệt Nguyệt lè lưỡi với các anh của cô bé, thôi bỏ đi, cái gì không hiểu thì thôi đừng cố mà hiểu làm gì, các anh bảo cô bé làm gì thì cô bé sẽ làm như thế. Đầu óc của Thịnh Tuấn Hạo và Tiêu Viễn Đan đáng tin hơn cô bé nhiều.

“Thế khi nào chúng ta đi tìm mẹ… à không, dì Diên!” Nguyệt Nguyệt lỡ miệng vội vàng sửa lại, tuy khi gọi dì Diên cứ cảm giác gượng gượng, nhưng so với việc tìm lại mẹ thì xưng hô chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Thịnh Tuấn Hạo mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Nguyệt Nguyệt, sau đó nhìn ra ngoài, ba sẽ không dễ dàng cho phép bọn họ ra ngoài, vì thế bọn họ chỉ có thể chờ đợi cơ hội thôi.

Chuyện này không thể gấp gáp, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Thịnh Tuấn Hạo kéo Nguyệt Nguyệt đi về phía phòng ăn, giờ cậu đã đói lắm rồi.

Tiêu Viễn Đan bĩu môi nhìn hai anh em kia, không ngờ bọn họ lại bỏ rơi cậu bé, hừ, Nguyệt Nguyệt đúng là có mới nới cũ, vừa có thêm anh trai Thịnh Tuấn Hạo đã quên luôn người anh trai cũ này, chỉ thấy người mới cười chứ không thèm nhìn sang người cũ đang khóc.

“Tiêu Viễn Đan, anh đang nghĩ gì đấy? Còn không chịu đi ăn cơm à, em đã múc một bát canh thịt bò rong biển cho anh rồi đấy, mau lại đây đi.” Giọng nói của Nguyệt Nguyệt vang lên từ một căn phòng khác.

Tiêu Viễn Đan nở một nụ cười rạng rỡ, Nguyệt Nguyệt đúng là tốt nhất, dường như Tiêu Viễn Đan đã quên bẵng vừa rồi cậu bé đã nghĩ Nguyệt Nguyệt như thế nào.

Buổi chiều, Thịnh Trình Việt bất ngờ về nhà sau khi tan làm, không biết tại sao nhưng anh luôn ngửi thấy mùi hương hoa bách hợp của Tiêu Mộc Diên khi về đến phòng mình, mùi hương ấy rất thơm khiến anh mê đắm. Không biết từ lúc nào anh đã bắt đầu say mê mùi hương ấy.

“Việt à, anh về rồi sao? Anh muốn ăn gì để em đi làm cho anh.” Cao Ngọc Mai vừa nói vừa bước vào phòng, cô ta nhìn thấy Thịnh Trình Việt đang ngồi lặng lẽ trên giường trầm tư, trước đây chưa bao giờ cô ta thấy anh ấy như vậy, một Thịnh Trình Việt thế này khiến cô ta thấy lạ lẫm.

Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!

Thịnh Trình Việt ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười với Cao Ngọc Mai, bỗng nhiên anh đứng dậy đi về phía cô ta, sau đó đỡ lấy người Cao Ngọc Mai.