CHƯƠNG 110: SỰ THẬT BỊ GIẤU DIẾM
“Tuấn Hạo được xuất viện chưa? Con không xuất viện thì chúng ta đi thế nào?” Nếu Thịnh Tuấn Hạo không đi cùng được thì buổi đi chơi này là tiếc nuối trong hoàn hảo.
“Em muốn cả nhà năm người chúng ta cùng đi chơi à?” Thịnh Trình Việt cười quyến rũ, thật ra nếu họ có thể cùng đi thì sẽ là một chuyện rất hạnh phúc đây. Lúc này, anh đang vô cùng mong đợi.
Tiêu Mộc Diên đen mặt, họ thành người một nhà từ bao giờ vậy? Tuy cô cũng rất mong đợi đấy, song cô không thể quá hy vọng được, vì cô sợ mình sẽ lại phải thất vọng.
“Ừ, em muốn Tuấn Hạo đi cùng.” Cô nói một cách khẳng định, đám trẻ hẳn cũng muốn như vậy.
“Cho Tuấn Hạo đi cùng cũng được, vậy em hôn anh một cái đi rồi anh thưởng cho.” Thịnh Trình Việt đưa khuôn mặt đẹp trai của mình lại gần Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nghiêng đầu, còn nhanh nhẹn đi về phía trước mấy bước nữa, “Anh không để Tuấn Hạo đi cùng thì em cũng không đi đâu.” Tiêu Mộc Diên nói có phần kiêu ngạo, cô nghe Thịnh Trình Việt nói vậy là biết Thịnh Tuấn Hạo có thể xuất viện rồi.
Thịnh Trình Việt nhíu mày, xem ra anh cưng chiều cô như vậy là làm hư cô rồi, chắc anh nên nghiêm khắc hơn một chút? Anh chợt nghĩ đến gì đó rồi đi nhanh về phía trước.
“Lần trước em còn xin anh một chuyện mà? Chuyện của Âu Đan em định thế nào?” Thịnh Trình Việt đuổi theo Tiêu Mộc Diên mỉm cười hỏi cô, nếu cô muốn anh thả Âu Đan ra thì anh có thể nhân cơ hội này thu chút lợi lộc.
“Kệ đi.” Tiêu Mộc Diên đáp không chút suy nghĩ. Mấy ngày nay cô luôn tránh cái tên Âu Đan này, vì sao anh lại nhắc tên người đàn bà đó với cô chứ?
Thật ra Tiêu Mộc Diên cũng biết, tuy ba nói không muốn gặp Âu Đan, nhưng ông muốn gặp cô ta lắm. Vì dù thế nào đi nữa thì Âu Đan cũng là con gái của ông, có người cha nào lại nhẫn tâm mặc kệ con mình.
“Kệ thật à?” Hai ngày trước cô còn cầu xin anh cơ mà, sao hôm nay lại đổi giọng nhanh vậy nhỉ. Thịnh Trình Việt nghĩ vậy nên giọng nói có phần nghi ngờ.
Tiêu Mộc Diên không đáp, cô cũng không biết rốt cuộc thì mình muốn thế nào nữa. Cô rất mờ mịt khi đối mặt với chuyện của Âu Đan, từ tận đáy lòng, cô vẫn hận Âu Đan và Âu Liên lắm, nếu không có hai người họ thì gia đình cô cũng không đến mức như bây giờ.
“Anh tự xem rồi giải quyết, dù sao thì cô ta cũng là vị hôn thê của anh mà.” Tiêu Mộc Diên lạnh lùng đáp. Cô còn không bằng cả Âu Đan, chí ít thì cô ta vẫn có danh phận là hôn thê của Thịnh Trình Việt, còn cô chẳng qua chỉ là món đồ được mua bằng tiền mà thôi.
Thịnh Trình Việt không biết phải nói gì, sao đột nhiên lại kéo anh vào chuyện này rồi? Anh và Âu Đan đã hủy hôn ước từ lâu rồi cơ mà?
Tiêu Mộc Diên đi thẳng đến phòng bệnh của Thịnh Tuấn Hạo, còn Thịnh Trình Việt thì đến phòng của Thịnh Thắng. Tuy huyết áp của Thịnh Thắng đã ổn định song anh vẫn lo lắm.
“Ba!” Anh cầm một ít hoa quả vào phòng, Âu Liên đang ngồi cạnh giường nói chuyện với Thịnh Thắng.
Âu Liên vừa thấy Thịnh Trình Việt đến bèn đứng dậy định ra ngoài, nhường chỗ cho hai cha con nói chuyện riêng với nhau.
“Em cứ ở đây đi.” Thịnh Thắng kéo Âu Liên lại.
Thịnh Trình Việt đặt hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh, anh nghĩ hẳn là ba có chuyện gì muốn nói với bà ta.
“Việt, con bảo Âu Liên đến quỳ trước mộ mẹ con cả ngày sao?” Có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói của Thịnh Thắng, giọng ông ta rất trầm như thể đang nhẫn nhịn gì đó rất vất vả.
Thịnh Trình Việt nhíu mày nhìn về phía Âu Liên, người đàn bà này nói cho ba anh sao?
“Không phải tôi nói đâu.” Âu Liên lập tức phủ nhận, bà ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, thế chẳng hóa ra kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao.
Thịnh Trình Việt không nói gì mà nhìn ba mình, cho dù ba biết thì sao chứ, dù sao thì đó là những gì mà Âu Liên đáng phải chịu.
“Con không cần biết là ai nói, có thật là con đã làm thế không?” Thịnh Thắng cao giọng.
“Đúng vậy, con trừng phạt bà ta đúng tội thôi. Trước đây chính bà ta đã hại chết mẹ con.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng đáp. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, mẹ yêu ba đến vậy, thậm chí còn gọi tên ba trước lúc lâm chung, còn ba thì sao? Hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, ông ta không đáng để mẹ làm vậy.
Thịnh Thắng càng giận hơn, đến mức mặt mày tái nhợt đi, người run lên bần bật, “Thằng bất hiếu, mày làm ba tức chết rồi, chuyện của mẹ mày đã qua bao nhiêu năm rồi, mày không chấp nhận Âu Liên thì cũng đừng bắt bà ấy quỳ trước mộ mẹ mày dầm mưa chứ? Mày có biết hôm đó về nhà bà ấy đã sốt cao suýt chết rồi không?”
“Bà ta chết thì càng tốt, ba cũng biết mẹ con chết thảm như thế nào rồi chứ. Đây là quả báo của bà ta đấy.” Thịnh Trình Việt tức giận quát lên, anh gần như đã quên rằng huyết áp của Thịnh Thắng chỉ với vừa ổn định lại thôi.
“Mày…” Thịnh Thắng không biết phải nói gì với con trai mình nữa, thằng bất hiếu này muốn ông tức quá mà chết đây.
“Nếu không còn việc gì thì con đi đây.” Chẳng thà anh không tới đây, tâm trạng vốn đang vui vẻ, nhưng lại bị hai người này phá hủy hoàn toàn.
“Chờ đã, mày mau thả Âu Đan ra rồi muốn đi đâu thì đi.” Thịnh Thắng nói, giọng ông ta cũng không tức giận như vừa rồi. Nhà họ Âu đã sắp tàn rồi, ông ta cũng không định nhúng tay vào, song Âu Liên đã quỳ xuống van xin ông ta, Thịnh Thắng không đành lòng.
Thịnh Trình Việt cười lạnh, không ngờ ba anh vẫn còn đứng về phía Âu Liên như vậy. Được lắm, vậy thì anh sẽ nói hết sự thật cho ba, để xem ba sẽ phản ứng thế nào.
“Ba à, chắc ba vẫn chưa biết thân phận của Âu Đan đâu phải không? Nếu ba biết rồi thì hẳn sẽ không nói đỡ cho cô ta đâu.” Thịnh Trình Việt cười gian xảo, anh cũng thấy Âu Liên giật thót lên khi anh nói vậy.
Thịnh Thắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Âu Đan là cô chủ Âu thị mà? Cứ cho là cô ta được Âu thị nhận nuôi thì vẫn coi là người nhà họ Âu, Thịnh Thắng thầm nghĩ.
“Anh Thắng, nếu Trình Việt không muốn thả Âu Đan thì thôi, chúng ta đừng ép nó nữa.” Âu Liên bỗng lên tiếng khuyên nhủ, trên mặt bà ta vẫn còn vương nét sợ hãi, bà ta sợ Thịnh Trình Việt sẽ nói chuyện kia ra. Nhưng sao Thịnh Trình Việt lại biết chuyện đó chứ? Vốn chỉ có bà ta và anh trai bà ta biết thôi mà?
Thịnh Thắng kinh ngạc vì phản ứng của Âu Liên, tối qua bà ta còn quỳ xuống cầu xin cho Âu Đan cơ mà, sao bây giờ lại không muốn làm Thịnh Trình Việt khó xử? Rốt cuộc thì thân phận thật của Âu Đan là gì?
Thịnh Trình Việt cười lạnh, vừa nói vừa nhìn Âu Liên như muốn theo dõi từng phản ứng của bà ta, “Ba, Âu Đan vốn là con gái ruột của Âu Liên, ba cô ta là con độc đinh của Tiêu thị đã phá sản ấy, cô ta không phải con của Âu Toàn.”
“Con nói gì?” Thịnh Thắng cảm giác hai mắt choáng váng, sao có thể như vậy được? Vậy thì khi kết hôn với ông ta, Âu Liên không phải một cô gái nguyên vẹn sao? Bà ta lừa ông ư? Những lời Thịnh Trình Việt nói như sấm đánh bên tai Thịnh Thắng, khiến ông không thể hoàn hồn lại được.
Sắc mặt của Âu Liên vô cùng tối tăm, xem ra bà ta đã không thể giấu diếm được nữa rồi. Bà ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này, chỉ là không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy, nhanh đến nỗi bà ta không kịp trở tay.
“Anh Thắng, em xin lỗi anh.” Âu Liên khóc nức nở trông thật đáng thương, như thể bà ta mới là người bị lừa.
Thịnh Thắng hất Âu Liên ra, ông ta cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua của Thịnh Thắng, ông ta không ngờ người phụ nữ mà mình luôn yêu thương và che chở lại lừa mình như vậy, “Nếu ban đầu khi bà kết hôn với tôi, bà chịu nói thật thì tôi cũng chấp nhận, nhưng giờ… bà đã lừa tôi quá nhiều năm rồi.”
“Em xin lỗi, em cũng có nỗi khổ riêng…” Âu Liên muốn nắm lấy tay Thịnh Thắng song ông ta không cho bà ta cơ hội đó.
“Bà thì có gì khổ chứ, vì khổ tâm của bà mà bà có lỗi với ba tôi, hại chết mẹ tôi, rồi sinh một đứa con hoang cho người khác.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói, trong mắt anh chỉ có sát khí, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người khác không khỏi e sợ. Lúc này, anh như ác ma vừa bước ra từ cánh cổng địa ngục.
“Bà đi đi, để tôi yên tĩnh một mình.” Thịnh Thắng nói với Âu Liên đang quỳ bên giường, cảm giác khi bị người mình yêu đậm sâu lừa dối… thật sự không thể nói thành lời.
Âu Liên còn định giải thích gì đó nhưng Thịnh Thắng đã quay người đi rồi. Ông ta không muốn để ý đến người đàn bà này nữa, lần đầu tiên ông ta nghĩ đến mẹ của Thịnh Trình Việt, có phải ông ta đã làm sai rồi không?
Cuối cùng thì Âu Liên cũng không giải thích gì mà chỉ lê từng bước nặng nề ra khỏi phòng. Bà ta chưa từng đau đớn như bây giờ. Dù bà ta lừa Thịnh Thắng nhưng bà ta thật sự đã yêu ông ta, bà ta chưa từng yêu ai như yêu Thịnh Thắng. Vì sợ mất đi nên mới nói với ông ta một lời dối trá thiện ý. Không ngờ lời nói dối thiện ý ấy sẽ đem lại cho bà ta sự đau đớn khôn cùng này.
“Ba nghỉ ngơi đi.” Thịnh Trình Việt nói xong thì xoay người ra khỏi phòng, tim anh đau khi thấy ba anh suy sụp như vậy.
Khi ra đến cửa, một bóng người nho nhỏ xuất hiện, Viễn Đan với khuôn mặt nhỏ bé đầy bất mãn đứng trước mặt Thịnh Trình Việt.
“Chú đẹp trai, sao giờ chú mới ra vậy, chúng cháu chờ chú lâu lắm rồi đấy.” Viễn Đan vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho ổn định lại rồi mới mỉm cười, tuy rằng nụ cười ấy có đôi phần gượng gạo.
“Được rồi, vậy cả nhà chúng ta đã có mặt đông đủ, xuất phát thôi!” Viễn Đan hào hứng nói.
Tiêu Mộc Diên xoa nhẹ lên đầu Viễn Đan, bế Nguyệt Nguyệt lên rồi đi ra ngoài, nếu chúng có thể mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ thì thật tốt.
Thịnh Tuấn Hạo đi cạnh Thịnh Trình Việt, cậu cảm nhận được tâm trạng của ba hình như không vui lắm. Ba có tâm sự gì sao? Thịnh Tuấn Hạo vươn bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cảm thấy lòng bàn tay chợt ấm lên, anh cúi đầu nhìn cậu con trai của mình rồi sau đó ôm cậu nhóc vào lòng.