"Bé cưng, hôm nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc nhỉ." Cao Đạm nắm cằm vợ cưng bé bỏng, thanh âm mị hoặc.
"Vậy, người thân yêu ơi anh còn chờ cái gì?"
Anh bế cô lên kiểu công chúa, ôm lên trên giường, dịu dàng hôn môi, tay lại nhanh nhẹn cởi ra quần áo vướng víu của hai người.
"Ông xã, hiện tại có phải em rất xấu đúng không?" Cô có chút tủi thân méo méo miệng.
"Sao thế được, bé cưng bây giờ rất xinh đẹp mà." Anh khàn giọng an ủi, cái lưỡi linh hoạt lưu luyến ở môi, răng của vợ yêu. Rồi sau đó thành kính hôn lên vai ngọc trần trụi, cần cổ trắng nõn thậm chí cánh tay mảnh khảnh như ngó sen, bộ dáng rất đỗi dịu dàng, dường như dưới thân là một tác phẩm nghệ thuật quý giá dễ vỡ.
Anh chôn mặt trong bầu ngực đẫy đà của cô, chỉ một thoáng mùi hương sữa tràn đầy trong mũi, anh vươn đầu lưỡi liếm mút nhũ thịt trắng nõn.
"Ưm... Ông xã... Hút hút đi mà... Trướng quá!" Khuôn mặt nhỏ của An Hân Phỉ đỏ hồng, chủ động hiến bầu ngực mềm mại đang thẳng đứng đến bên miệng Cao Đạm.
"Bé cưng hôm nay thật chủ động." Đối với việc vợ yêu hiếm khi chủ động, anh rất là vừa lòng, nghe lời ngậm lấy một bên đầu v* của cô, mút vào.
"Nha ưm ~"
Anh cực kì có kỹ năng, dùng đầu lưỡi thô ráp cuốn núm vú xinh xắn mẫn cảm hoặc kéo hoặc liếm cắn, từng phút từng phút muốn An Hân Phỉ rên rỉ "vứt áo giáp đầu hàng".
Cao Đạm nhả ra nhũ tiêm bị anh dâm loạn đến ướt át dầm dề, bàn tay to theo cái bụng đang mang thai cao ngất xuống phía dưới dao động trêu chọc, cuối cùng đi vào miệng hoa huy*t đang lầy lội không chịu nổi.
Anh tách hai chân cô ra, kiều hoa không bị che lấp liền hiện ra ở trước mắt anh, anh nhẹ nhàng đẩy ra cánh hoa môi lây dính ái dịch, lộ ra mị thịt đỏ tươi bên trong, khép lại hai ngón tay rồi nương theo ái dịch bôi trơn mà thuận lợi cắm vào.
"Ưm ~ ngứa quá... Ông xã ~" An Hân Phỉ dục hỏa khó nhịn trên khăn trải giường màu đỏ lửa, cọ qua xát lại như thế nào cũng không giảm được ngứa ngáy trong lỗ nhỏ.
Cao Đạm đặt thân thể vợ nằm nghiêng, rồi cúi đầu liếm mút kiều hoa của cô.
"A!" Cô lại lần nữa đạt tới cao trào dục vọng.
Khi cô đang hết sức thất thần, cảm giác được dương v*t thẳng tắp cứng rắn của người đàn ông đặt ngay bên môi mình, An Hân Phỉ không chút suy nghĩ ngậm tính khí thô cứng đậm sắc kia vào trong miệng, thoáng chốc kích thích đến thân thể cường tráng của chồng run lên.
Thông minh như cô, vài lần thực hành khẩu giao, đại khái cũng hiểu được như thế nào thì có thể làm đàn ông sảng khoái. Cô thỉnh thoảng liếm mút quy đầu cực đại, thỉnh thoảng dùng tay nhỏ trên dưới chuyển động phần trụ thể ngoài khoang miệng, cùng với hai viên trứng bên dưới.
Cao Đạm chịu đựng dục vọng, không phát tiết ra trong miệng bé cưng nhà mình, mà ngồi quỳ thân thể, dưới háng là dương v*t to dài được cục cưng mút hôn nhiễm nước sáng bóng, anh vòng qua đỡ hai chân của cô, nhắm ngay lỗ nhỏ bé xíu mà đâm vào.
"Nha ~" An Hân Phỉ cắn môi, mắt quyến rũ như tơ.
Anh đặc biệt dịu dàng, thọc vào rút ra trong dũng đạo ấm áp trơn trượt.
"Ưm ưm, nhanh một chút, chồng ơi ~"
Anh cúi đầu hôn môi cô "Bé nhỏ, hôm nay sao lại dâm đãng như vậy?"
Cô ôm lấy cổ anh, vội vàng hôn lại, tựa như một con mèo côn nhỏ xinh làm người ta vui vẻ.
Anh đặt hai chân cô vắt bên hông mình, bàn tay to xoa nắn bóp nặn đôi nhũ no đủ của cô, để trong lòng bàn tay nặng trĩu, ngón cái cùng ngón trỏ xoa nghịch núm vú đỏ bừng, An Hân Phỉ sảng khoái đến mức không ngăn được bản thân, nắm tay Cao Đạm cùng nhau đùa bỡn hai vú của mình.
Trong căn phòng tân hôn được trang trí lại toàn bộ, trên giường lớn trải màu đỏ thẫm vui tươi hai bóng người trần trụi giao triền, trong không khí tràn ngập hơi thở tình dục dính nhớp.
Không biết qua bao lâu, cùng với vợ yêu ê ê a a rên rỉ, Cao Đạm rốt cuộc bắn tinh dịch vào chỗ sâu trong cơ thể của An Hân Phỉ, đạt tới cao trào lần đầu tiên đêm nay.
Anh cúi người hôn hôn cái trán mướt mồ hôi của vợ "Bé cưng, chúng ta lại làm một lần nữa nào."
Rất nhanh, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng rên rỉ giao hoan của nam nữ.
......
Ngày hôm sau, hiếm khi hai người tận tình một đêm còn có sức dậy đi bệnh viện thăm bà Lan Di. Lúc hai người đến, em bé mới sinh nằm ở giường nhỏ bên mép giường bà Lan Di, ông An Chí Quốc ngồi bên mép giường chăm sóc vợ cùng con gái nhỏ, An Tử Nguyện thì ngồi trên sô pha khóc lóc không ngừng, ngoài miệng còn luôn gào la không muốn có em gái.
"Mẹ, ba!"
"Tiểu Phỉ cùng Cao Đạm tới rồi!"
"Đây là quà cho em gái của con với Cao Đạm." An Hân Phỉ lấy ra một hộp trang sức, bên trong đựng một cái khóa vàng nhỏ xinh.
"Tốn tiền quá!"
"Mẹ, cảm thấy thế nào rồi ạ?"
Bà Lan Di kéo tay cô, mắt long lanh nước "Khá tốt rồi."
"Em xem, sao lại khóc rồi, vốn sữa không đủ, đừng khóc nữa." Ông An Chí Quốc đối với bà Lan Di rất kiên nhẫn, ngay cả lúc vừa mới biết bà mang thai cũng không bằng, có thể là bởi vì con gái vừa mới chào đời.
Cô dặn dò bà Lan Di chăm sóc thân thể cho tốt rồi cùng Cao Đạm rời đi.
Lúc rời khỏi bệnh viện, ánh mặt trời dìu dịu, gió lay nhẹ nhàng (*), người mình yêu thương đang ở bên cạnh, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.
(*) Trích từ 《 Đi gặp người mà bạn muốn gặp đi 》 "Đi gặp người mà bạn muốn gặp đi! Nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu. Nhân lúc gió lay nhẹ nhàng. Nhân lúc hoa nở chưa tới độ tàn."
Tác giả có chuyện muốn nói: 《 Đại thúc 》 chính thức kết thúc rồi ~~ cảm ơn các bạn ủng hộ ~ cảm ơn, chúng ta gặp lại ở quyển sách tiếp theo nhé, yêu yêu nheee ~