Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 91: Quản lý Lưu




Thật hiếm được thấy Thư ký Diêm có bộ dạng thần thần bí bí như vậy . Trong lòng Thư Nhiễm bắt đầu trở nên căng thẳng , cô nuốt nước bọt :

“ Đừng thừa nước đục thả câu nữa , nói mau đi ”

Nghe được vẻ nóng vội trong lời nói của cô , thư ký Diêm cười hai tiếng :

“ Anh ta và giám đốc Ngọc là đồng hương , lại là người cùng một thôn , nói cách khác họ quen biết nhau ”.

“ Nhưng làm ở cùng công ty nhiều năm như vậy , họ vẫn làm như không biết điều đó , thậm chí còn chưa để cho người khác phát hiện ra đúng không ? ”

Thư Nhiễm giành nói những lời tiếp theo , khuôn mặt nhỏ của cô như đang bị buộc chặt Thư ký Diêm nói :

“ Đúng , chính là như vậy !!”

Nếu không phải do ông chợt có ý nghĩ muốn tra xét quản lý Lưu một chút , ông ấy vốn dĩ cũng sẽ không biết quản lý Lưu có quan hệ này với giám đốc Ngọc .

“ Vậy là bọn họ lúc trước ở trong cùng một thôn , còn quan hệ tốt với nhau không ? ”

Thư Nhiễm rất quan tâm đến chuyện này , cô vô thức siết chặt tay mình đứng lên . Thư ký Diêm nhớ lại một chút rồi nhìn tài liệu điều tra :

“ Mối quan hệ của họ không tốt nhưng cũng không xấu . Hai người họ hồi còn trẻ học chung đại học với nhau nhưng sau khi tốt nghiệp đại học , mối quan hệ của họ nhạt dần và trở thành như bây giờ . Gặp nhau đều giả vờ như không biết tình cảnh của nhau , chắc có chuyện gì đã xảy ra ."

“ Như vậy thì . ”

Thư Nhiễm nhíu đôi mắt thanh tú , tập trung suy nghĩ , từ từ đứng lên .

Quản lý Lưu này chẳng lẽ là người đàn ông phía sau của Lã Diệu Ngọc ?

Cô nhớ rằng mấy năm trước , khi quản lý Lưu vẫn còn làm ở phòng kế hoạch , anh đã lập một phương án dự đoán sẽ được bố cô tán thành , nhưng bố cô cảm thấy phương án đó không có lợi ích gì cho địa phương , nên trả về , còn đem anh ta điều qua bộ phận thị trường , bố cô đã tình cờ kể cho cô điều này .

Lúc đó Diệu Ngọc chưa xuất hiện , gia đình bọn họ vẫn đang rất hạnh phúc , bố cô mỗi ngày đều từ Tần Thị công ty đi làm về là cùng cô và mẹ cô nói về mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh ở đó . Vì vậy cô mới biết chuyện này , như vậy quản lý Lưu đã mang hận với bố cô , với cô vì việc trong quá khứ này .

Nhưng còn Diệu Ngọc ? Anh ta vì sao lại hận Diệu Ngọc ?

Còn nữa , quản lý Lưu đó có thể lực lớn như vậy sao , nhiều lần đẩy cô vào chỗ chết , còn không để lại một chút chứng cứ nào nữa ?

Từ điểm này , Thư Nhiễm cảm thấy mình cần thiết phải đi một chuyển đến gặp người quản lý Lưu kia , ở vị trí thấp như vậy trong công ty mà lại có một người có có thân thế đặc biệt như quản lý Lưu này .

“ Thư ký Diêm , ông hãy để mắt tới quản lý Lưu , lát nữa tôi sẽ đến đó . ”

“ Được . ”

Thư ký Diêm trả lời . Sau đó , cô lại nghĩ đến đó rồi làm gì , cô nhìn thoáng qua dưới lầu rồi theo bản năng hạ giọng :

“ Còn một việc nữa đó là chuyện Chí Thần bị thương ở tập đoàn Tần Thị tôi hy vọng ông sẽ phong tỏa nó , không để rò rỉ nó ra ngoài . ”

Người đứng đầu nhà họ Hà bị thương ở nhà họ Tần nếu bị truyền ra ngoài , cả hai công ty đều có thể bị ảnh hưởng . Bây giờ mắt của anh không nhìn được nữa . Anh phải nhờ đến Quốc Bảo trợ lý thông báo tin anh đã đi công tác .

“ Chủ tịch yên tâm đi , tôi biết tầm quan trọng của chuyện này , buổi chiều hôm qua tôi đã bắt hai nhân viên sửa chữa kia phải giữ bí mật hợp đồng!"

Thư ký Diêm điềm tĩnh , tháo kính ra lau , mọi chuyện đều được ông ấy giải quyết ổn thỏa .

May mắn những người chứng kiến sự việc hôm qua chỉ có hai người nhân viên sửa chữa cửa thang máy , trừ những người đó ra không còn ai khác nhìn thấy . Nếu có ông ấy cũng sẽ tìm cho bằng được những người đó .

“ Vậy tốt rồi . ”

Thư Nhiễm yên tâm , nhẹ thở dài một hơi .

Kết thúc cuộc gọi , cô trở về phòng mình lấy từ ngăn kéo ra thuốc giảm sưng . Đi vào phòng tắm , cô nhìn vào gương , thấy nửa bên mặt bị đánh sưng tấy lên , còn có hai ba hình ngón tay in trên mặt . Cô bĩu môi và có chút tức giận than thở :

“ Đúng là đồ điên ! ”

Không nói một lời đã tát cô còn giật tóc . Khi nghĩ đến đây da đầu cô ẩn ẩn đau nhức , cũng may là người phụ nữ đó bây giờ đã gặp quả báo .

Khẽ thở dài , Thư Nhiễm mở nắp lọ thuốc chống sưng , tự bôi lên chỗ bị sưng đỏ một ít . Chẳng mấy chốc cô ấy cảm thấy lành lạnh trên mặt và rất thoải mái , tin rằng không bao lâu hai ba dấu tay đó sẽ biến mất . Cô cười nhạt trước gương , Thư Nhiễm ra phòng tắm , thay quần áo rồi đi xuống lầu .

Thư Nhiễm vẫn còn ngồi trên số pha , giống như một lão tăng tiến đang ngồi thiền .

Cô phát hiện ra , sau khi đôi mắt của anh ấy không thể nhìn được , anh ấy trầm tính hơn trước , còn ngồi nhiều hơn trước . Trước đây cô hoàn toàn không nhìn thấy anh , đơn giản là vì đến tối anh mấy mới tan làm về , cô mới được nhìn thấy anh .

Đương nhiên cũng có ngoại lệ , trong mấy ngày ở với Tô Hồng Yên , anh rất hay về sớm vào ban ngày . Có lẽ chính là muốn đến gặp Tô Hồng Yên .

Cô ảm đạm buồn rũ mắt , Thư Nhiễm bước tới chỗ anh :

“ Chí Thần , thư ký Diêm đã điều tra ra chuyện muốn tra rồi . ”

Biết cô ấy đang ám chỉ điều gì , Chí Thần vẻ mặt vẫn thản nhiên , một chút vội vàng cũng không có :

“ Không tra được điều gì hữu ích ! ”

“ Sao anh biết ? ”

Đôi mắt nhỏ của cô mắt sụp xuống , nháy nháy .Chí Thần hừm một tiếng hàm xúc , không nói gì .

Làm sao anh ta biết được ? Khi anh không thấy , khi cô nói những lời này bên trong tiếc nuối như thế nào sao ?

Thấy người người đàn ông chậm chạp không lên tiếng , Thư Nhiễm hiểu rằng anh ta sẽ không trả lời . Trong lòng thầm cảm thấy có chút mất mát , nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt , cô vén tóc trên mặt ra sau , rồi mới nói những chuyện thư ký Diêm điều tra ra .

Cô có ý định che giấu việc Diệu Ngọc và quản lý Lưu bộ phận thị trường có quên biết nhau . Dù sao sắp xếp lại mọi chuyện thì Chí Thần đã bị cô liên lụy , cũng không cần thiết cho anh ấy biết . Hơn nữa anh ấy cũng đã nói thẳng , chuyện đó không liên quan đến anh .

“ Đại khái là như vậy ”.

Thư Nhiễm dứt lời , nặng nề nhìn về phía Chí Thần . Muốn xem liệu anh thể có nhận ra chuyện cô che dấu anh không ?

Sau khi nghe cô nói , không nhận thấy được điều gì , khuôn mặt vẫn lạnh lùng , không chút thay đổi , giống như anh ấy đã đoán được sự việc sẽ xảy ra như thế này , anh ấy tùy ý trả lời :

“ Tôi hiểu rồi . ”

Vẫn là y một dáng vẻ không có hứng у thú . Trên thực tế anh đã sớm biết dù có điều tra lại kết quả vẫn là không có gì hữu ích hết . Sáng hôm nay Quốc Bảo gọi điện cho anh ấy , báo cáo tình hình chiếc xe theo dõi họ hôm đó , biển số xe là giả nên mạch nối đã bị đứt đoạn .

Và chuyện thang máy cũng vậy , tất cả đều chứng minh có người sắp xếp rất cẩn thận , căn bản là cố ý làm cho người khác không thể điều tra được gì . Đến cả anh ấy còn điều tra không được , đừng nói đến chỉ là một thư ký của Tập đoàn Tần Thị .

Nghĩ đến đây , Chí Thần nhắm mắt lại cười chế nhạo , lòng tràn đầy khinh thường .

“ Cô Thư Nhiễm cô có đi ra ngoài sao ? ”

Quản gia lúc này đi đến và thấy Thư Nhiễm đã thay quần áo , không nhịn được nên hỏi . Cô gật đầu :

“ Đúng vậy , có một chút chuyện , tôi phải đến công ty ”.

Nghe nói thế , Chí Thần mí mắt hơi mở , sắc mặt trầm xuống :

“ Tôi chưa nói với cô muốn sống yên ổn thì chỉ có ở trong biệt thự này hả đồ ngốc , tôi có nói cô có thể đến nơi nào nữa à ? ”

Người phụ nữ này , sợ là nhận thức của cô không nghe lời hai câu này .

“ Anh đã nói rồi , nhưng tôi lần này phải đi ! ”

Thư Nhiễm nhìn anh với ánh mắt kiên định . Cô cũng muốn nghe lời anh , ở lại trong biệt tự này , dù sao ai biết được sau khi ra ngoài sẽ phải đối mặt với những chuyện gì . Nhưng mà vất vả lắm mới có thông tin kẻ tình nghi đứng phía sau chuyện này , cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn bỏ qua .

Cô thật cứng đầu , Hải Lão nhìn sắc mặt của Chí Thần càng ngày càng đen , cũng thuyết phục cô :

“ Đúng vậy , cô Thư Nhiễm , bây giờ bên ngoài quá nguy hiểm , cô nên ở ... ”

“ Tôi phải đi , có một việc rất quan trọng tôi phải đi xác minh , vì vậy cho tôi xin ra ngoài một chút!"

Thư Nhiễm đứng dậy cúi chào Chí Thần . Mặc dù anh không biết cô muốn làm gì , nhưng từ cách cư xử bất thình lình này của cô , anh cũng đoán được hơn một nữa , anh im lặng vài giây , mím môi có chút chút lạnh lùng :

“ Tùy ý cô , tôi đã cảnh cáo cô rồi , lần này nếu có chuyện gì xảy ra , tôi sẽ không cứu cô ! ”

Sau đó , anh cũng đứng dậy , quản gia nhìn Thư Nhiễm bằng ánh mắt trách cứ , rồi giúp anh lên lầu .

Thư Nhiễm nhìn bọn họ biến mất ở cửa cầu thang , mới có thể thu hồi ánh mắt , cười chua xót , sau đó không chút do dự bước ra khỏi cửa biệt thự .

Tại tập đoàn Tần Thị , quản lý Lưu bị cô gọi vào văn phòng , cô ấy không vòng vo , và hỏi thẳng :

“ Nói đi . Hôm trước tại vụ tai nạn giao thông , với hôm qua vụ sự cố thang máy , và hôm nay vụ người phụ nữ điên đến tìm tôi , có phải đều do ông làm đúng không ? "